“Không tồi, uy lực của Niêm Hoa Chỉ này còn mạnh hơn cả đạn bắn”, Ngô Bình mắt sáng lên, vô cùng hài lòng về hiệu quả của chiêu thức này. Lúc này, Ngô Mi cũng đã tan học về nhà. Cô bé chạy đi tìm Ngô Bình, vừa thấy anh là reo lên: “Anh ơi, đại học Hoa Thanh gọi điện cho em!” Ngô Bình mắt sáng lên, vội vã hỏi: “Ồ, họ nói thế nào?” Ngô Mi cười đáp: “Người gọi điện là trưởng ban tuyển sinh của họ. Thầy ấy họ Long, thầy nói thành tích của em rất tốt, hy vọng em sẽ cân nhắc việc vào trường Hoa Thanh học”. Ngô Bình biết hai ngôi trường đỉnh nhất cả nước là Hoa Thanh và Thiên Kinh trước nay vẫn giành giật những học sinh giỏi nhất. Lần này Ngô Mi đạt thành tích nổi trội như vậy, đương nhiên họ sẽ quan tâm tới cô bé. Anh gật đầu đáp: “Chắc chắn không lâu nữa, đại học Thiên Kinh cũng sẽ gọi tới. Em đừng đồng ý vội, chưa cần vội vã lựa chọn”. Ngô Mi gật đầu như bổ củi, sau đó cô bé đi tìm Chu Thanh Nghiên chơi với mình. Sau khoảng thời gian sống chung, cô bé đã coi Chu Thanh Nghiên như chị ruột, không có chuyện gì là không tâm sự với cô ấy. Ngô Bình còn muốn luyện Ngũ Long Thánh Quyền một lúc nữa nhưng đột nhiên anh nghe tiếng động lạ. Mắt anh chăm chú nhìn về phía góc tường. Bức tường đó rất cao, bên ngoài là cây cối um tùm, theo lẽ thường không thể có người ở đó. Nhưng Ngô Bình lại nghe thấy tiếng thở nhẹ. Sau khi anh phóng thích chân khí ra bên ngoài thì chân khí của anh càng nhạy cảm hơn. Cho dù là tiếng động nhỏ nhất anh cũng có thể nghe thấy. Ngô Bình lập tức mở mắt thần, nhìn thấy đằng sau vách tường có một người đàn ông tóc dài, mặc trang phục kỳ lạ, cổ đeo một chuỗi vòng đầu lâu trông vô cùng quỷ dị. Ngô Bình nheo mắt lại, lẽ nào đây là cao thủ của nhà họ Cung tìm tới? Lúc này, anh phát hiện người đàn ông kia đột nhiên nhả từ trong miệng ra một con trùng biết bay. Miệng hắn còn lẩm nhẩm đọc gì đó, sau đó con trùng kia bay qua vách tường về phía Ngô Bình. Ánh mắt Ngô Bình sắc lạnh, bấm đốt ngón tay, dùng Niêm Hoa Chỉ phóng ra một luồng chân khí. Chỉ “bép” một tiếng, con trùng kia nổ tung, nát bét. Người đàn ông tóc dài hơi chao đảo, sắc mặt nhợt đi! Hắn ta hạ trùng độc, trùng độc có liên hệ mật thiết với tâm mạch của hắn nên con trùng chết thì hắn sẽ bị phản phệ. Sau khi giết trùng độc, Ngô Bình đột ngột di chuyển. Anh vượt qua khoảng cách mấy chục mét chỉ trong ba bước, sau đó nhảy vọt một cái vượt qua bức tường cao mười mét, đáp xuống trước mặt người đàn ông tóc dài. Người đàn ông tóc dài chính là Tame. Sự xuất hiện của Ngô Bình khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Có điều, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm Ngô Bình hỏi: “Mày chính là Ngô Bình?” Ngô Bình đáp: “Chính là tôi, anh là ai? Thứ ban nãy anh thả ra là cổ trùng phải không?” Tame cười lạnh đáp: “Tao là anh trai của Chatchai, tên là Tame. Mày giết chết em trai tao, tao đến báo thù cho nó!” Dứt lời, Tame há miệng thổi một cái, một luồng khí đen lao về phía Ngô Bình, xộc thẳng vào mũi anh. Nếu Ngô Bình không có chân khí bảo hộ bên ngoài thì đúng là rắc rối to. Anh không cử động, tay phải vỗ mạnh làm dao động luồng khí xung quanh. Luồng khí đen bị đánh ngược trở lại, lao về phía Tame. Tame kinh ngạc, biết Ngô Bình quá mạnh, nếu một chọi một thì e rằng hắn không phải đối thủ của anh. Cho nên hắn lập tức niệm chú, sau đó cầm một vốc trùng trong tay, nuốt luôn vào bụng.