Ăn cơm tối xong, anh lại đến khách sạn chữa trị cho Lâm Mỹ Kiều. Sau khi châm cứu xong, bệnh tình của bà ấy khá lên thấy rõ, ít nhất thì cũng không cần đến bệnh viện chạy thận nhân tạo nữa. Lâm Mỹ Kiều đã quen với phương pháp điều trị này. Sau khi mặc xong quần áo, bà nói: “Cảm ơn cậu, Ngô Bình. Hiện giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi”. Ngô Bình gật đầu đáp: “Ngày mai mọi người có thể quay về rồi, nhớ uống thuốc đúng giờ là được”. Nghe nói có thể quay về, Lâm Băng Tiên đột nhiên hoảng hốt, vội vã hỏi lại: “Không cần điều trị thêm một thời gian nữa sao?” Ngô Bình đáp: “Không cần đâu, cứ uống thuốc đúng giờ là được”. Không ai hiểu rõ lòng con gái hơn mẹ, Lâm Mỹ Kiều khẽ mỉm cười, nói: “Ngô Bình, hai mẹ con tôi giờ đã không còn vấn đề gì nữa. Cậu nói để Băng Tiên tiếp tục đi học nên chúng tôi sẽ về Vân Kinh. Tôi tìm một công việc ở đó, còn con bé sẽ tiếp tục đi học”. Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Hiện giờ cô còn yếu, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể đi làm được. Thế này đi, hai người tới Vân Kinh trước, ở đó cháu có một căn nhà, hai người có thể ở tạm. Còn học phí của Băng Tiên, cháu nói rồi, cứ để cháu giúp chi trả, dù gì cũng đã ký hợp đồng rồi”. Nghe Ngô Bình nói vậy, Lâm Mỹ Kiều vô cùng cảm động đáp: “Lại phải phiền cậu rồi, thực sự ngại quá”. Ngô Bình đáp: “Chuyện nhỏ mà, căn nhà đó cháu được tặng. Hiện giờ cháu cũng không ở, để trống cũng phí mà”. Cứ như vậy, hai mẹ con Lâm Mỹ Kiều thương lượng một hồi với Ngô Bình, sau cùng ra quyết định thứ ba tuần sau sẽ về Vân Kinh. Vừa hay, thứ ba tuần sau Ngô Bình cần đi Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, như vậy là tiện đường. Ngô Bình quay lại số Ba Đông Hồ thì phát hiện Hoàng Tử Cường đã đứng ở cửa chờ anh, điều đó khiến Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ. Anh hỏi: “Có chuyện gì sao?” Hoàng Tử Cường đáp: “Có người tìm tới trước cửa nhà cũ của cậu. Tôi nhận ra người đó, anh ta chính là cao thủ Hình Ý Quyền. Quyền thuật của anh ta uy lực vô song, người đời gọi anh ta là Lưu Băng Sơn, nhưng tên thật của anh ta là Lưu Trực Hưng”. Ngô Bình cau mày đáp: “Cuối cùng cũng tới. Đi thôi, đi gặp anh ta!” Trước cửa nhà cũ của Ngô Bình có một người đàn ông trung niên đang đứng. Người đó cỡ chừng bốn mươi tuổi, vóc người không cao. Anh ta đang đứng thế tấn của Hình Ý Quyền, nhìn có vẻ ung dung mà lại rất rắn rỏi, chỉ cần liếc qua cũng biết thuộc hàng cao thủ. Người đó chính là Lưu Trực Hưng. Nhìn thấy Ngô Bình, anh ta nói: “Tôi đợi cậu cả nửa ngày rồi”. Ngô Bình đẩy cửa đáp: “Mời vào”. Nhà cũ đã chuyển gần hết đồ đạc, trong sân rất trống trải. Nếu giao đấu thì đây đúng là địa điểm thích hợp. “Nhà họ Cung phái anh tới sao?”, Ngô Bình không phí lời, vào luôn vấn đề chính. Lưu Trực Hưng lạnh lùng đáp: “Gần đây tôi thiếu tiền, nhà họ Cung cho tôi số tiền lớn, bảo tôi tới giết cậu. Giờ cậu có thể gọi về cho gia đình, bảo họ chuẩn bị hậu sự”. Quả nhiên Lưu Trực Hưng này vô cùng hống hách, anh ta vốn không coi Ngô Bình là cái đinh gì, vừa gặp mặt đã bảo Ngô Bình chuẩn bị di chúc. Ngô Bình không hề giận dữ, anh đáp: “Hiện giờ vẫn còn kịp, một khi tôi đã động thủ thì anh chỉ có hai kết cục: chết hoặc tàn phế”. Lưu Trực Hưng bật cười đáp: “Xem ra tôi không cần nhiều lời rồi, ra tay luôn đi”.
“Đoàng!”