Chỉ một khắc sau, toàn thân Tame được bao phủ bởi một luồng khí đen. Luồng khí đen này có khả năng ăn mòn kinh hoàng, có công dụng giống như chân khí của Ngô Bình vậy. Tame được làn khói đen bao bọc, giống như một người khói đen nhẻm, vươn tay ra định tóm lấy Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình đâu có để hắn tới gần mình được. Hai tay anh liên tiếp bắn ra chân khí giống như những luồng đạn. Chỉ nghe tiếng gió rít lên như những trận cuồng phong, Tame bị đánh trúng ở đâu thì ở đó khói đen bắt đầu tan đi. Hắn rên rỉ vài tiếng, có vẻ như khá đau đớn nhưng rõ ràng chưa hề bị trọng thương. Ngô Bình hơi ngạc nhiên, Niêm Hoa Chỉ của anh có uy lực chẳng khác nào đạn bắn, vậy mà vẫn không đả thương nổi Tame? Ngô Bình nhắm hờ mắt lại, khẽ ngân nga một tiếng, sau đó lập tức thi triển Ngũ Long Thánh Quyền. Hai cánh tay anh như hai con rồng cuộn, biến ảo khôn lường. Ngũ Long Thánh Quyền kết hợp với chân khí bên ngoài, uy lực tăng lên gấp mấy lần! Một chưởng anh đánh mà có sức tấn công tới tận mười mấy mét! Chỉ nghe “đoàng” một tiếng, làn khí đen trên người Tame bị đánh tan quá nửa. Không đợi hắn kịp phục hồi làn khí hộ thân, Ngô Bình tung chưởng thứ hai. “Phụp!” Lần này, hắn bị đánh trúng bụng, đau đến nỗi oằn mình xuống, làn khói đen trên người nhanh chóng tan hết. Ngô Bình tiếp tục dùng Niêm Hoa Chỉ phong ấn các mạch trên người Tame. Tuyệt kỹ phong huyệt này gọi là Trảm Mạch, là thủ thuật trong y học nay được Ngô Bình thi triển bằng cách lợi dụng Niêm Hoa Chỉ. Sau khi bị phong toả kinh mạch, Tame không thể cử động được nữa. Hắn nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: “Võ công của anh quá lợi hại, tôi không phải đối thủ của anh. Xin hãy tha cho tôi lần này, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền”. Tên Tame này vừa nhìn đã biết không phải hạng hiền lành tử tế gì, Ngô Bình vốn dĩ không có ý định thả hắn đi. Anh lạnh lùng đáp: “Từ lúc anh bắt đầu ra tay với tôi thì kết cục đã định sẵn hôm nay là ngày giỗ của anh rồi, tiền cũng không cứu nổi anh đâu”. Tame cúi thấp đầu, nói: “Tôi là đệ tử đời thứ ba nối dõi hương hoả của Hắc Thiên Giáo! Nếu anh giết tôi, Hắc Thiên Giáo sẽ không tha cho anh!” “Vậy tôi thả anh đi thì anh cũng sẽ quay lại báo thù thôi, không phải sao?”, Ngô Bình cũng chẳng muốn nhiều lời với Tame, một chưởng vỗ đánh bốp vào đầu, khiến hắn chết ngay tại chỗ. Sau khi tiêu diệt Tame, Ngô Bình lục soát người hắn, tìm thấy trên người hắn mấy cái lọ, bên trong toàn là trùng độc, thuốc độc. Vừa nhìn thấy mấy thứ này, Ngô Bình lập tức mang đi tiêu huỷ ngay. Có điều, trong số mấy cái lọ đó có một cái khiến anh khá hứng thú. Đó là một cái lọ bằng vàng, bên trong là một kén trùng còn sống. Bằng đôi mắt thần thông của mình, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra cái kén trùng này có sức sống vô cùng mãnh liệt, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường. Thấy vậy nên anh giữ chiếc lọ này lại. Ngoài ra, trên người Tame còn có một tấm lệnh bài làm từ ngà voi, to cỡ nắm đấm. Ngô Bình cũng giữ thứ này lại. Sau khi khám xét xong người Tame, Ngô Bình gọi Hoàng Tử Cường và Cương Tử tới xử lý thi thể. Hoàng Tử Cường không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nhận nhiệm vụ. Ngô Bình quay vào trong sân như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Anh tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh Quyền. Tuyệt kỹ này tu vi càng cao thì uy lực càng lớn, anh muốn luyện thành nhanh nhất có thể.