Vì chữ quá nhiều nên Ngô Bình phải đứng từ xa để nhìn cho bao quát, khi anh ghi nhớ hết nội dung của chín tấm bia thì chợt thấy rùng mình rồi đầu váng mắt hoa. “Hỏng, dùng khả năng xuyên thấu quá mức rồi!”, Ngô Bình giật mình rồi không nhìn các tấm bia khác nữa, sau đó quay về vị trí cũ. Chu Hiền Cử vẫn đứng chờ ở bên ngoài, khi thấy Ngô Bình đi sâu vào bên trong, anh ta vô cùng lo lắng. Nhưng sau đó thấy anh trở ra an toàn thì anh ta mới yên tâm, Ngô Bình bước đi rất nhanh nhưng mặt tái nhợt, Chu Hiền Cử hơi hoảng rồi vội đỡ anh rời khỏi nơi này. Sau khi về nhà đá, Ngô Bình vẫn chưa hồi phục lại nên đành ngồi xếp bằng xuống để nghỉ ngơi. Mọi người đều từng vào địa cung và đọc các bia đá nên cũng quen với cảnh này. Một người nói: “Thần y Ngô sơ suất quá, chắc đã đọc phải bia đá không nên đọc rồi”. Người khác lại nói: “Đúng thế, mấy tấm bia này rất kỳ lạ, đọc đúng thì không sao, chứ sai là hỏng ăn ngay”. Ngô Bình nghe thấy tiếng bàn tán của họ thì không khỏi thấy quái lạ, anh đã đọc rất nhiều tấm bia àm có thấy gì đâu, anh cố nhịn cảm giác mắc ói rồi mở mắt hỏi: “Mọi người đã đọc được mấy tấm bia?” Chu Hiền Cử nói: “Tôi đến đây lâu rồi, nhưng tới giờ mới đọc được ba tấm thôi, nhưng chỉ có một cái phù hợp với tôi. Tôi đang dồn hết tâm sức để nghiên cứu nội dung của nó”. Ngô Bình trố mắt ra nhìn: “Chu chân nhân, anh có thể hiểu được nội dung trên bia ư?” Chu Hiền Cử cười trừ: “Vì không hiểu nên tôi vẫn phải đang mày mò mà”. Ngô Bình thấy buồn cười, không hiểu về chữ thì anh ta định nghiên cứu kiểu gì? Theo anh thấy, làm thế chẳng khác nào cho động vật xem chữ viết của con người, dù chúng có thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được nội dung mà con chữ biểu đạt. Ngô Bình nói: “Chu chân nhân biết chữ tiên không?” Chu Hiền Cử gật đầu: “Tôi đã từng nghiên cứu rồi, nhưng mới đọc hiểu được 27 chữ thôi”. Ngô Bình ngạc nhiên, có ngầy ấy chữ thì làm ăn gì? Anh hắng giọng nói: “Không biết có ai trên đời đọc hiểu chữ tiên không nhỉ?” Chu Hiền Cử lắc đầu: “Không có đâu, truyền thừa của thời Tiền Sử đã thất truyền lâu rồi, giỏi lắm thì mỗi người chỉ biết vài ba chữ thôi”. Ngô Bình: “Mỗi người vài ba chữ, nhiều người gộp lại thì chẳng độc được hết à?” Chu Hiền Cử cười trừ: “Hiểu biết của mọi người về tiên đều rất phiến diện, tự dùng còn được, chứ cho người khác dùng thì hỏng ăn”. Nói đến đây, Chu Hiền Cử thắc mắc: “Hình như thần y rất có hứng thú với chữ tiên thì phải, tôi sưu tầm được nhiều sách cổ về chữ tiên lắm, cậu cầm về mà đọc”. Nói rồi, anh ta lấy ba cuốn sách ra rồi đưa cho Ngô Bình. Ngô Bình có thể thấy Chu Hiền Cử rất quý ba cuốn sách này, vì anh ta còn từng khăn gói từng cuốn lại. Ngô Bình mở một cuốn ra đọc thì tỏ vẻ ngạc nhiên, cái quái gì đây? Nào có phải lý giải về sách tiên, là viết nhăng viết cuội mà! Chu Hiền Cử tưởng Ngô Bình chấn động với nội dung bên trong nên cười nói: “Sao rồi? Cuốn cậu đang cầm là do một cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba soạn thảo, mãi tôi mới lấy được đấy”.
Ngô Bình không biết phải trả lời sao nên chỉ gật đầu.