Khu vui chơi của Trần Hiểu Đồng ở ngoại thành, ráp núi, có diện tích khoảng 20 mẫu. Khi Ngô Bình phóng xe đến nơi thì đã thấy Trần Hiểu Đồng đứng chờ sẵn bên ngoài rồi. “Anh Ngô”. Nhìn thấy xe của Ngô Bình, Trần Hiểu Đồng vui đến mức chạy ù tới. Sau đó, cô ấy ôm chầm lấy anh, Ngô Bình nói: “Được đấy, quy mô to ra phết”. Trần Hiểu Đồng: “Ông Lý đã đầu tư cho em 10 triệu nên em đã mở rộng nơi này, tiêu hết gần một nửa rồi. À, giờ em cũng nhận được nhiều trẻ lang thang hơn, có hơn 200 bé rồi đấy, số lượng vẫn tăng lên hàng ngày. Hôm nào cũng phải chi tiêu một khoản lớn, em sắp không tải được nữa rồi”. Ngô Bình nói: “Chuyện tiền nong thì em không phải lo, cứ để anh”. Trần Hiểu Đồng vui mừng nói: “Thật ạ? Thế thì tốt quá rồi. Anh Ngô, anh đúng là phúc tinh của em”. Ngô Bình quan sát Trần Hiểu Đồng thì thấy cô ấy vẫn xinh như thế, hơn nữa nhờ tập đứng tấn hàng ngày mà cơ thể còn dẻo dai hơn. “Được đấy, là hạt giống võ thuật, lát anh sẽ truyền thêm cho em bài hít thở”, anh nói. Trần Hiểu Đồng đắc ý nói: “Đương nhiên, ngày nào em cũng tập, giờ không ai đánh lại được em luôn”. Nói rồi, Trần Hiểu Đồng mời Ngô Bình vào trong tham quan. Một phần trẻ ở đây bị khuyết tật, phần thì bị bệnh bẩm sinh, hoặc mắc các bệnh khó chữa nên bị bố mẹ bỏ rơi. Nhiều trẻ may mắn khi được trung tâm cứu trợ nhận nuôi, nhưng tài chính của trung tâm có hạn nên bọn trẻ sống cũng không quá thoải mái, dẫn đến nhiều trẻ có bóng ma tâm lý sau khi trưởng thành. Còn khu vui chơi của Trần Hiểu Đồng thì khác, mỗi người sẽ phụ trách nhiều nhất là ba trẻ dưới năm tuổi, từ năm tuổi trở lên thì sẽ xếp năm trẻ thành một nhóm và được một người chăm sóc. Chính vì thế nên chi phí ở khu vui chơi bị đẩy lên cao, riêng tiền cho các cô trông trẻ thôi cũng cả vài chục nghìn một tháng, thêm các khoản khác vào nữa thì mỗi tháng, khu vui chơi phải tốn 500 nghìn, một năm khoảng 7 triệu. Ngô Bình thấy trẻ ở đây được sống rất tốt, quần áo sạch sẽ gọn gàng, đồ ăn phong phú, ngoài ra còn có bác sĩ điều trị và khám bệnh, cùng thầy cô giáo dạy học. Anh rất tán thưởng Trần Hiểu Đồng nên nói: “Hiểu Đồng, sau này để anh lo mọi chi phí ở đây. Nếu rảnh, anh sẽ đến chữa bệnh cho các em nhỏ”. Trần Hiểu Đồng tròn mắt nói: “Anh còn biết chữa bệnh ư?” Ngô Bình cười nói: “Anh là bác sĩ đấy”. Trần Hiểu Đồng: “Tốt quá, mời bác sĩ Ngô, cho em thấy tài năng y thuật của anh đi”. Ngô Bình được mời vào phòng làm việc, ngay sau đó, đã có người bế một bé gái mấy tháng vào. Mặt của bé gái rất đỏ, hít thở nặng nề, nhịp tim bất ổn, Ngô Bình nhìn xong thì nói: “Bé gái này mắc bệnh bẩm sinh, khá nặng đấy”. Cô trông trẻ gật đầu nói: “Vâng, mấy hôm trước bé vừa ra viện. Bác sĩ bảo bé còn nhỏ quá nên không phẫu thuật được, chờ ba tuổi mới làm được, khi ấy khả năng thành công cao hơn”. Ngô Bình: “Chờ thêm nữa thì khéo cô bé không trụ được mất”. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Mọi người ra ngoài đi, để tôi chữa cho cô bé”. Trần Hiểu Đồng và cô trông trẻ ra ngoài, Ngô Bình lấy đồ nghề ra rồi phục hồi chức năng tim cho cô bé.