Hoàng Thượng và Ngô Bình ra ngoài sân, Đơn Dị Nhân căng thẳng đi theo, vì ông ta đã giao thủ với Ngô Bình nên biết anh rất mạnh. Lý Vân Đẩu không có biểu cảm gì, vì ông rất tự tin về cháu trai của mình. Hoàng Thượng đứng trước hòn non bộ, Ngô Bình đứng đối diện ông ấy, hai người cách nhau bảy mét. Ngô Bình: “Ngưng luyện quyền ý không thể dùng kỹ xảo được”. Hoàng Thượng: “Sao cũng được, nhưng tôi đã có quyền ý rồi”. Ngô Bình cười lạnh: “Thế mà cũng là quyền ý ư?” Dứt lời, anh tung một quyền ý ra, Hoàng Thượng biến sắc mặt: “Nghe nói phía Bắc có một đại tông sư, là cậu đúng không?” Ngô Bình: “Trong thiên hạ chưa có nhiều người ngưng luyện được quyền ý nên chắc là tôi đấy”. Hoàng Thượng: “Bảo sao cậu dám khiêu chiến tôi, nhưng tôi là Võ Thánh rồi, cậu không thắng được tôi đâu”. Ngô Bình: “Võ Thánh luyện tâm, còn ông thì luyện ma. Nghiêm túc mà nói thì ông không phải Võ Thánh, mà chỉ là một Võ Thần mạnh hơn một chút thôi”. Hoàng Thượng vòng tay nói: “Có phải Võ Thánh hay không thì cử thử là biết”. Hai người lập tức tiến lên rồi tung liên tiếp vài chục quyền cước ra. Có hai hình bóng lao vu vút qua lại, không gian tràn ngập những tiến động mạnh. Mỗi đòn tấn công của Ngô Bình đều chứa thần lực kết hợp với quyền ý, nên đã áp chết Hoàng Thượng ngay từ đầu. Các đòn phản công của ông ấy đều nằm trong phán đoán của anh nên không thể chiếm thế thượng phong được. Không ai có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, vài giây sau, Hoàng Thượng đã mệt, còn Ngô Bình vẫn bình thản như không. “Cậu đã luyện đến quyền ý đại thành rồi ư?”, Hoàng Thượng ủ rũ hỏi. Ngô Bình: “Đúng”. Hoàng Thượng thở dài nói: “Tôi thua rồi”. Đơn Dị Nhân ngạc nhiên hỏi: “Sư huynh, hai người đã phân thắng bại đâu”. Hoàng Thượng lắc đầu: “Ban nãy, thần y Ngô đã có cơ hội đánh tôi bị thương nặng rồi, nhưng cậu ấy không làm”. Ông ấy cúi gập người với Ngô Bình: “Cảm ơn thần y đã nương tay”. Ngô Bình: “Ông thua rồi, hãy tuân thủ giao ước”. Hoàng Thượng nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ là thuộc hạ của nhà họ Lý, thần y Ngô và ông Lý dặn gì, tôi sẽ làm đó”. Lý Vân Đẩu cười nói: “Anh Hoàng này, anh đừng nặng lời thế. Sau này, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau để phát triển thôi”. Ngô Bình không khách sáo như Lý Vân Đẩu, mà nói: “Hoàng Thượng, ông hãy làm việc cho ông tôi cẩn thận, biết đâu tôi lại tìm được cách cứu ông”. Hoàng Thượng chấn động: “Thần y Ngô, tôi vẫn còn cơ hội sống ư?” Ngô Bình: “Đương nhiên”. Hoàng Thượng hiểu ra ngay, không phải Ngô Bình không thể cứu được ông ấy, mà là không muốn, ông ấy hít sâu một hơi rồi nói: “Thần y Ngô yên tâm, sau này mạng của tôi sẽ thuộc về ông Lý”. Ngô Bình nhìn sang Đơn Dị Nhân rồi nói: “Ông hãy thanh lọc lại môn phái, không thì tôi sẽ xử ông đấy”. Đơn Dị Nhân nhăn mặt, tay nắm chặt thành quyền, nhưng không dám nói gì.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Ông ơi, mình về thôi”.