Hai người ngồi lên xe, Lý Vân Đẩu thở phào một hơi rồi nói: “Tiểu Bình, ban nãy ông lo lắm đấy, cháu có bị thương không đấy?” Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, sao cháu không thấy ông có vẻ lo lắng nhỉ”. Lý Vân Đẩu: “Vì ông giữ được bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay mướt mồ hôi rồi này”. Ngô Bình liếc nhìn thì thấy đúng là vậy, lòng bàn tay của Lý Vân Đẩu vẫn đang ướt. Anh nói: “Ông ơi, cháu chắc chắn chế ngự được Hoàng Thượng nên mới đi với ông mà”. Lý Vân Đẩu tò mò nói: “Tiểu Bình, Hoàng Thượng là Võ Thánh, cháu là Võ Vương, sao anh ta vẫn thua cháu?” Ngô Bình cười nói: “Vì cháu đã luyện đến quyền ý đại thành, lên căn bản vững hơn ông ta nên đương nhiên cháu sẽ thắng. Đừng nói là hạng Võ Thánh nửa vời như ông ta, đến Võ Thánh thật xuất hiện, cháu cũng hạ được hết”. Lý Vân Đẩu yên tâm nói: “Tốt, cháu ông là đại cao thủ, sau này ông không sợ bị ai bắt nạt rồi”. Ngay sau đó, có một bóng xám xuất hiện, đó là Ảnh. “Chủ nhân, thực lực của cậu chủ mạnh lắm, sau này chắc chắn sẽ là võ lâm chí tôn”, Ảnh nói. Ngô Bình lấy một viên tinh thạch linh hồn ra cho Ảnh rồi nói: “Nó sẽ giúp ích cho anh đấy”. Sau khi cầm lấy viên tinh thạch, Ảnh phải chấn động khi cảm nhận được hồn lực tiên thiên thuần tuý toả ra từ nó: “Bảo bối! Cậu chủ, thứ này quý quá!” Ngô Bình: “Tôi còn nhiều lắm, anh cứ cầm lấy mà dùng, sau đó còn bảo vệ ông tôi”. “Xin cậu chủ yên tâm”, Ảnh nói. Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình, ngày mai ông sẽ tuyên bố trong phạm vi nhỏ là ông đã tìm thấy cháu trai lưu lạc nhiều năm”. Trước đó, Lý Vân Đẩu không công khai với bên ngoài vì lo bất lợi cho Ngô Bình. Nhưng giờ xem ra, thực lực của anh rất mạnh, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình. Ngô Bình: “Vâng, cháu cũng muốn chính thức nhận tổ nhận tông, từ giờ trở đi, cháu sẽ là Lý Bình!” Lý Vân Đẩu cười nói: “Cháu thêm một chữ Huyền vào nữa, tên của cháu sẽ đổi thành Lý Huyền Bình”. Lý Vân Đẩu ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tên Lý Huyền Bình này thì cháu dùng ở nhà thôi, còn ra ngoài cứ dùng tên cũ, hành tẩu giang hồ có hai tên thì sẽ tiện hơn”. Ngô Bình chớp mắt, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì đó rồi nói: “Ông ơi, hay cháu đổi diện mạo khác được không ạ?” Nói rồi, cơ mặt anh lập tức thay đổi thành diện mạo của một chàng trai tuấn tú, khoảng 19 tuổi với nụ cười trong sáng. Lý Vân Đẩu cảm thấy rất thần kỳ: “Được đấy, nhưng cứ để mãi diện mạo này thì cháu có bị mệt không?” Ngô Bình: “Ông yên tâm, khi tu vi đến cảnh giới Nhân Tiên thì thường sẽ có vài diện mạo để tiện hành tẩu giang hồ ạ”. Nói rồi, anh gọi cho Hàn Bạch để nhờ anh ấy làm lại thân phận cho mình. Từ giờ, anh sẽ là Lý Huyền Bình, người Thiên Kinh, tốt nghiệp học viện điện ảnh Thiên Kinh, lớn lên ở cô nhi viện, mới tốt nghiệp đang chờ việc. Ngô Bình làm vậy để hai thân phận Ngô Bình và Lý Huyền Bình khác biệt hoàn toàn. Như vậy, khi là thân phận Ngô Bình, anh dễ dàng bảo vệ gia đình hơn. Sau khi hai ông cháu về sơn trang thì thấy hai bố con Lý Đông Hưng vẫn đang ngồi chờ tin ở đây. Lý Vân Đẩu nói: “Ông đã nói chuyện với Hoàng Thượng rồi, ông ấy đồng ý bỏ qua, chuyện này nói như xong”.