Thấy Ngô Bình vẫn không chịu nhượng bộ, Lý Đông Hưng cắn răng nói: “Ngô thần y, hơn bốn mươi tỷ nhà chú nhất thời không thể lấy ra được ngay. Có thể cho chú vài ngày được không?” Ngô Bình đáp: “Không có đủ tiền mặt cũng không sao. Nhà chú chẳng phải có rất nhiều cổ phần trong các công ty lớn hay sao? Có thể đem cổ phần đó chuyển cho cháu, hoặc là các tài sản khác dưới tên người nhà chú cũng có thể chuyển cho cháu là được”. Vương Cầm Cầm lập tức thét lên chói tai: “Không đời nào, đừng kẻ nào mơ đụng tới cổ phần và tài sản của tôi!” Ngô Bình cười lạnh: “Vậy đưa tiền cũng được. Bốn mươi bốn tỷ tệ, một xu không được thiếu”. Vương Cầm Cầm sững người, sau đó lại tiếp tục khóc rống lên. Ngô Bình liền kéo Ngô Mi sang phòng khác. Mấy phút sau Lý Vân Đẩu đi vào phòng. Ông ấy nói: “Tiểu Bình, cháu đang muốn trị Hoằng Đào một vố sao?” Lý Vân Đẩu cực kỳ thông minh nên ông ấy sớm đã nhận ra dụng ý của Ngô Bình. Ngô Bình gật đầu: “Ông nội, ông thế này không được đâu. Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng hại chết nhà họ Lý mất. Lần này ông không được mềm lòng, việc cứ để cháu giải quyết. Cháu nhất định sẽ trị cho thím hai và Hoằng Đào một trận nên thân!” Lý Vân Đẩu gật đầu: “Được rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng của ai thì cháu cứ làm theo cách của cháu, ông nội sẽ ủng hộ!” Ngô Bình mắt không thấy thì tai không đau. Anh gọi Mỹ Ngọc, bà nội và Ngô Mi tới cùng chơi mạt chược. Sau khi chơi được vài ván thì Lý Đông Hưng đi vào phòng. Ông ấy cúi đầu, thở dài nói với Ngô Bình: “Ngô thần y, nhà chú đồng ý chuyển nhượng cho cháu các tài sản dưới tên gia đình chú”. Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Là công ty nào vậy?” Lý Đông Hưng: “Dưới tên người nhà chú có một tòa cao ốc văn phòng ở Cảng Thành. Giá của nó vào khoảng ba mươi tỷ tệ. Nam Đô có một trung tâm thương mại, giá vào khoảng mười ba tỷ tệ. Ngoài những tài sản trên, chú sẽ đưa thêm cho cháu một tỷ tệ tiền mặt”. Ngô Bình biết hai sản nghiệp này là của riêng gia đình Lý Đông Hưng. Anh gật đầu đáp: “Được, vậy chúng ta đi làm thủ tục sang tên trước”. Một tiếng sau, luật sư của gia đình Lý Đông Hưng đến để giúp Ngô Bình thực hiện thủ tục chuyển giao tài sản. Trước khi chuyển giao tài sản, anh châm cứu giảm bớt cơn đau cho Lý Hoằng Đào. Thủ tục đổi chủ khá phức tạp, trước tiên anh phải đi tới Nam Đô một chuyến để chuyển trung tâm thương mại ở đây thành tên anh. Ngày mai anh còn phải đi một chuyến đến Cảng Thành để làm nốt thủ tục chuyển nhượng tòa cao ốc văn phòng kia. Tòa cao ốc này sẽ đứng tên Ngô Mi. Gia đình Lý Đông Hưng tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng bọn họ không còn cách nào. Nếu không đưa tiền thì Ngô Bình sẽ không chữa bệnh, họ cũng không thể đứng nhìn con trai mình đau đớn đến chết. Đêm xuống, ở nhà Lý Đông Hưng. Lý Đông Hưng thẫn thờ ngồi trên sô pha, cúi gằm mặt xuống. Vương Cầm Cầm đáng lẽ phải vô cũng tức giận la hét um sùm thì lúc này lại im lặng bất thường.
Lý Hoằng Đào đã đỡ đau hơn trước, nhưng cơn đau vẫn vô cùng dữ dội khiến cậu ta một chốc lại rên hừ hừ.