Lý Đông Hưng suy nghĩ một lát, sau đó thận trọng nói với Vương Cầm Cầm: “Tiểu Cầm, bà đừng giận nữa. Sản nghiệp không còn nhưng có thể gây dựng lại…” Vương Cầm Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, ánh mắt đầy oán hận khiến Lý Đông Hưng không thể nói tiếp nữa. Vương Cầm Cầm nghiến răng, gằn từng chữ: “Vương Cầm Cầm này chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế này! Ngô Bình này dám chơi tôi, tôi nhất định sẽ khiến hắn phải ân hận!” Lý Đông Hưng kinh ngạc, vội vã nói: “Tiểu Cầm, bà đừng làm bậy. Ngô thần y là Nhân Tiên, người thường chúng ta đấu không lại đâu”. Vương Cầm Cầm cười lạnh: “Ông coi nhà họ Vương chúng tôi là gì chứ?” Lý Đông Hưng sững lại, nhớ ra chú của Vương Cầm Cầm là một cao thủ của chùa Đại Thiền! Ông ấy vội nói: “Bệnh của tôi là Ngô thần y chữa khỏi, bà đừng gây hấn với cậu ấy…” “Câm miệng!”, Vương Cầm Cầm nhìn Lý Đông Hưng bằng ánh mắt căm hận: “Đừng có chõ mũi vào chuyện này!” Lý Đông Hưng thở dài, không dám nói thêm gì nữa. Trong một cái sân yên tĩnh bên trong biệt thự, Ngô Bình đang ngồi thiền. Mỗi tay anh cầm một viên tinh thạch linh hồn. Hồn lực Tiên Thiên bên trong khối tinh thạch này không ngừng đi vào trong cơ thể anh. Kết hợp thêm phương pháp hít thở vô song, chỉ khoảng ba tiếng sau là hai khối tinh thạch trong tay anh đã hoá thành màu xám đen. Toàn bộ hồn lực Tiên Thiên trong tinh thạch đã bị anh hút hết, đi vào thần hồn của anh. Hiện giờ, hồn lực trong thần hồn của anh đã gần đạt đến mức viên mãn. Anh đánh thức Quyền Ý, bắt đầu luyện Ngũ Long Thánh Quyền trong sân. Ngũ Long Thánh Quyền này anh đã luyện từ lâu, sớm đã thuần thục. Giờ anh kết hợp với Quyền Ý, thi triển từng chiêu thức một Đi xong hai bài quyền, anh cứ cảm thấu thiếu thiếu gì đó. Thứ cốt lõi nhất của Ngũ Long Thánh Quyền là Long hình! Tứ chi và phần thân chính là năm con rồng! “Cái gì là rồng?”, Ngô Bình tự hỏi bản thân, nhưng anh cũng chưa trả lời được. Trầm ngâm vài giây xong anh lấy ra viên long châu. Anh điều khiển cho viên long châu bay bay trước mặt mình. Sau đó anh dùng mắt thấu thị quan sát thế giới bên trong viên long châu. Bên trong có một con rồng vô cùng oai hùng và bá đạo! Ngô Bình quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của rồng. Cứ quan sát một hồi lâu rồi anh cũng cử động theo, từng động tác mô phỏng hình rồng trong viên long châu. Trong thế giới hiện tại, e là không có ai từng được nhìn thấy rồng nữa bởi chủng loài này đã sớm tuyệt diệt. Nhưng Ngô Bình nhờ có mắt thấu thị mà quan sát được một con rồng thực sự!
Quyền pháp của anh càng lúc càng nhanh, cơ thể càng lúc càng mềm dẻo. Thậm chí, cả tốc độ hít thở và tuần hoàn máu cũng nhanh hơn, càng lúc càng giống loài rồng!