Nói rồi, anh gọi Ngô Ngạo Sương ra bên ngoài. Ra đến bên ngoài, anh hỏi: "Thẩm thiên quân là ai vậy?" Theo như anh được biết, chỉ có những nhân vật lợi hại nhất trong số các Thiên Tiên mới có tư cách tự xưng là thiên quân. Ngô Bình có chút không vui vì việc thả Gen Tensoku. Ngô Ngạo Sương nói: "Thẩm thiên quân là một nhân vật thời Tiên quốc. Khi gia tộc họ Thẩm chuyển sang thế giới khác sinh sống đã vô tình bỏ lại một thành viên trong tộc. Người đó ở lại Trái Đất, nhà họ Thẩm sau đó bắt đầu sinh sôi nảy nở, trở thành nhà họ Thẩm như hiện tại. Ngô Bình: "Nói như vậy, nhà họ Thẩm đích thực là gia tộc bất tử?" Ngô Ngạo Sương: "Đương nhiên rồi. Hơn nữa nhà họ Thẩm hiện tại còn lưu giữ ba mươi bảy đạo pháp chỉ của Thẩm thiên quân, đến nay vẫn còn uy lực vô cùng lớn. Nhờ có những pháp chỉ này mà nhà họ Thẩm trở thành một trong bốn gia tộc bất tử mạnh nhất hiện nay". Ngô Bình trợn mắt: "Pháp chỉ từ thời Tiên quốc mà giờ vẫn còn dùng được sao?" Ngô Ngạo Sương: "Đương nhiên, Thẩm thiên quân có công xây dựng nên tạo hóa, pháp chỉ của ông ấy đến Thiên Tiên bình thường cũng phải tuân theo, nếu không sẽ bị tai ương giáng xuống đầu. Ban nãy lão già kia đã đưa ra một đạo pháp chỉ của Thẩm thiên quân. Pháp chỉ đó đã bị lão ta luyện hóa, trở thành một lá bùa hộ mệnh”. Ngô Bình nói bằng giọng thù hằn: "Nói như vậy thì không ai có thể giết được lão ta sao?" Ngô Ngạo Sương: "Đương nhiên không phải. Pháp chỉ của lão chỉ có tác dụng ba lần. Sau ba lần, pháp chỉ sẽ không còn tác dụng nữa. Trước đây tôi cũng từng nhận được pháp chỉ". Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là vậy, vậy thì dễ xử lý rồi". Lúc này Ngô Bình để ý cô gái ban nãy luôn đi theo họ nên anh liền hỏi: “Đó là sư muội của cô sao?” Ngô Ngạo Sương vẫy cô gái kia lại gần, nói: “Xin giới thiệu một chút, đây là sư muội tôi - Mộ Dung Thi Thi”. Ngô Bình biết tu vi của Mộ Dung Thi Thi cao thâm, là cao thủ thuộc hàng chân nhân nên vội vã chắp tay nói: “Hân hạnh được gặp Mộ Dung chân nhân”. Mộ Dung Thi Thi khẽ mỉm cười, gật đầu đáp: “Anh Ngô khách sáo rồi, cứ gọi tôi Thi Thi là được”. Ngô Bình cười đáp: “Có thể cho tôi biết sư môn của hai vị được không?” Ngô Ngạo Sương: “Hai chúng tôi từ nhỏ tình cờ đi vào Động tiên rồi được người đi trước chỉ dạy”. Ngô Bình kinh ngạc: “Động tiên?” Ngô Ngạo Sương: “Ừm. Đây vốn là bí mật lớn nhất của chúng tôi, có điều tôi tin cậu”. Ngô Bình cười gượng: “Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi”. Trong lòng Ngô Bình biết rõ, sau khi biết bí mật này thì anh đã lên cùng thuyền với Ngô Ngạo Sương. Quả nhiên, Ngô Ngạo Sương cười nói: “Có hứng thú đi tới Động tiên cùng tôi không? Hiện giờ chúng tôi mới khai mở được một bộ phận của