Ngô Ngạo Sương cười đáp: “Vậy thì sau này tôi gọi cậu là sư đệ nhé?” Ngô Bình ho khan một tiếng rồi đáp: “Để tôi tới đó rồi tính tiếp”. Ngô Ngạo Sương cười đáp: “Được, dù gì sớm muộn tôi cũng thành sư tỷ của cậu thôi. Cũng không còn sớm nữa, sư đệ, tỷ tỷ đi trước đây”. Sau khi tiễn Ngô Ngạo Sương và Mộ Dung Thi Thi đi khỏi, Ngô Bình đi vào trong sân. Lúc này Shosuke đã trở thành một cái xác. Người ra tay chính là Diệp Huyền. Ngô Bình gọi người khiêng cái xác ra ngoài rồi vỗ vai Diệp Huyền, nói: “Mối thù lớn đã báo được, bố mẹ anh có thể yên nghỉ rồi”. Diệp Huyền khẽ thở dài, nói: “Tiền bối, ước gì đệ tử còn bố mẹ thì tốt biết bao!” Ngô Bình cũng từng trải qua nỗi đau mất bố nên đương nhiên hiểu cảm giác đó. Anh nói: “Cuộc đời vốn là như vậy, cố gắng nghĩ thoáng ra một chút”. Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, anh và Diệp Huyền sẽ về khách sạn trước”. Ngô Bình gật đầu: “Được, sáng mai em sẽ tới”. Sau khi hai người họ đi khỏi, Ngô Bình quay về phòng đánh một giấc ngon lành. Hơn bảy giờ sáng, cuộc gọi của Đường Tử Di đánh thức anh. Cô ấy nói cái đỉnh mà anh đặt mua đã tới cảng rồi. Ngô Bình bất ngờ vì hàng đến nhanh như vậy. Anh vội vã đi ra bến cảng. Người gửi là Đường Băng Di. Người của hãng vận chuyển đưa Ngô Bình đến trước một chiếc container rồi nói: “Cậu chủ Ngô, đồ của cậu ở bên trong”. Ngô Bình gật đầu: “Anh đi đi. Những việc còn lại, tôi xử lý được rồi”. Sau khi người kia đi khỏi, Ngô Bình đi vào trong chiếc container thì nhìn thấy một chiếc đỉnh trông giống hệt đỉnh Hỗn Nguyên được đặt trong một cái thùng gỗ lớn. Ngô Bình thử trọng lượng một chút, chiếc đỉnh này nặng chừng năm tấn trở lên. Ngô Bình rất hài lòng, sau đó anh xé bao bì đóng gói và cất chiếc đỉnh vào không gian chứa đồ của chiếc nhẫn. Anh làm cái đỉnh này mục đích là để đánh tráo với đỉnh Hỗn Nguyên của Đại Tam Nghĩa. Cái đỉnh này chính là thứ mà đám người Đông Doanh đang tìm kiếm. Hiện giờ Gen Tensoku đã rút khỏi đây, nhưng ai biết trong tương lai lão có còn quay trở lại hay không. Khi trở về Đại Tam Nghĩa, Ngô Bình đi vào căn phòng chứa cái đỉnh rồi bỏ đỉnh Hỗn Nguyên thật vào trong nhẫn trữ đồ trước. Sau đó anh lấy cái đỉnh giả ra đặt vào thay chỗ chiếc đỉnh thật. Sau khi tráo xong cái đỉnh, anh nhìn lại mấy lần không thấy có gì đáng ngờ. Xem ra những người thợ thủ công mà Đường Tử Di tìm để làm cái đỉnh này tay nghề rất được. Chẳng bao lâu sau, Hồng Khôn tới gặp anh. Hồng Khôn nói với anh người của hội Phù Tang đã giải tán hết, những người đứng đầu cũng dần được khôi phục lại.