Dự trữ năng lượng có nghĩa là Ngô Bình có thể chuyển đổi năng lượng trong cơ thể mình thành "mỡ tiên", có thể được sử dụng để thay thế chất béo thông thường trong cơ thể con người. Những chất béo này tồn tại dưới da và không chỉ giải phóng năng lượng mạnh mẽ mà còn ngăn chặn các cuộc tấn công. Đây mới chỉ là giai đoạn ban đầu, khi tu vi của Ngô Bình tăng lên thì anh thậm chí có thể chuyển hóa năng lượng thành lớp vảy và phân phối chúng ở những bộ phận dễ bị tổn thương hơn trên cơ thể, chẳng hạn như vùng da gần tim. Những chiếc vảy này được gọi là vảy tiên! Bùng nổ năng lượng là đốt cháy mỡ tiên trong tích tắc, sau đó bộc phát một sức mạnh đáng sợ gấp vài lần, thậm chí gấp mười lần sức mạnh của chính nó. Đương nhiên, năng lượng bộc phát cũng có một lực sát thương đối với bản thân, nhưng khả năng hồi phục của anh rất mạnh, cho dù có bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Sau một thời gian dài tập luyện, Ngô Bình có thu hoạch rất lớn, anh cực kỳ vui mừng. Cất lọ thuốc đi, anh cắt miếng thuốc hổ phách lớn ra. Bên trong miếng thuốc này là một thứ màu đen, thực chất là một lớp bùn đen, anh bóc lớp bùn đen ra để lộ ra một quả hồ lô vàng to bằng lòng bàn tay. Quả hồ lô này rất nặng, ít nhất phải nặng 10-15 cân, nó có vẻ giống như kim loại. Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra và thấy một luồng sáng trong quả hồ lô khiến anh chói mắt tới nỗi phải nhắm mắt lại. Anh không thể nhìn rõ nó! “Cái quái gì vậy?”, anh lẩm bẩm và cất cái hồ lô vàng đi, đợi tu vi của mình cao hơn rồi mới tiếp tục nghiên cứu. Về phần thuốc hổ phách kia, trong đó có trứng sâu, còn có hơi thở của sinh mệnh. Đối với những thứ không biết như vậy, Ngô Bình không dám tùy tiện mở ra, đành phải tạm thời gác lại. Cuối cùng là thanh phi đao. Thanh phi đao này rất phi thường, nếu như anh không nhầm, loại ánh kiếm mà người khác không nhìn thấy của thanh phi đao nhất định có thể gây sát thương cực mạnh cho nguyên thần! "Trưởng lão Đường Hi nói rằng sẽ dạy mình kỹ năng dùng phi đao. Một ngày nào đó mình sẽ học hỏi từ trưởng lão để mình có thể sử dụng thanh phi đao này". Lúc này, Lý Mai gõ cửa và bảo anh ra ngoài ăn sáng. Anh rửa mặt và đi đến nhà ăn, ông nội và bà nội, Ngô Mi, Mỹ Ngọc và Lý Mai đều ở đó. Khi Ngô Bình bước xuống, tất cả đều ngạc nhiên nhìn anh. Ngô Bình sờ sờ mặt của mình: "Trên mặt tôi có hoa sao? Sao mọi người đều nhìn tôi?" Ngô Mi cười nói: "Anh à, sao mới một đêm mà anh đã béo lên vậy?" Ngô Bình choáng váng, béo lên sao? Anh vội vàng đến trước chiếc gương để quan sát. Đúng vậy, chân và tay của anh rõ ràng là to hơn trước, cơ thể của anh rõ ràng đã béo hơn. Ngoài ra chiều cao của anh cũng tăng lên. Đây là sự thay đổi do quá trình tiến hóa và sự điều chỉnh lại cấu trúc trong cơ thể của anh. Ngô Bình ho khan một tiếng, nói: "Bà nội, đừng mua đồ ăn ngon cho cháu nữa, bà nhìn cháu béo chưa này". Tôn Ái Bình bật cười: "Tiểu Bình, cháu nên ăn nhiều hơn. Con trai ăn nhiều thì mới có sức khỏe tốt". Ngô Bình cười: "Được rồi, cháu sẽ ăn thêm đi". Trong bữa sáng, anh ăn nhiều hơn những người khác cộng lại khiến Lý Vân Đẩu và Tôn Ái Bình cười toe toét. Lý Mai sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người có thể ăn nhiều như vậy, một người có thể ăn bằng năm người. Sau khi ăn cơm xong, người hầu bưng trà tới, Lý Vân Đẩu uống cạn ly trà, lướt mắt nhìn Ngô Bình và Lý Mai, nói: "Tiểu Bình, công trình bên bờ Giang Nam sắp khởi công, ông định để Lý Mai đến đó chịu phụ trách về công trình này".
Ngô Bình sửng sốt, anh nghĩ đó chỉ là một dự án mấy tỷ thôi, có đáng để một quản lý cấp cao như Lý Mai đến phụ trách không? Nhưng ngay sau đó, anh hiểu rằng ông nội lại giở trò, cố gắng gán ghép anh với Lý Mai.