Anh định từ chối, nhưng Lý Mai nói, "Được. Ông ơi, vậy cháu sẽ đi với Tiểu Bình". Ngô Bình nhìn chằm chằm Lý Mai, tại sao cô ấy lại gọi mình là Tiểu Bình? Lý Mai làm ngơ và nói tiếp: "Ông ơi, Tiểu Bình có vẻ có rất nhiều dự án tốt trong tay. Cháu sẽ nhân cơ hội nói chuyện với cậu ấy". Ngô Mi vỗ tay: "Được đấy. Chị Mai, chị có thể ở nhà em khi đến huyện Minh Dương, thế thì chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày". Lý Mai cười nói: "Được đấy Tiểu Mi, chị cũng muốn ở với em". Ngô Bình thầm thở dài, như thế thì chuyện này anh không thể từ chối được nữa. Lý Vân Đẩu cười lớn: "Thế thì càng tốt. Tiểu Bình, cháu phải chăm sóc Lý Mai cho tốt nhé". Ngô Bình chỉ đành đồng ý. Mười giờ hơn, đoàn người lên máy bay đến huyện Minh Dương. Đây là máy bay riêng của nhà họ Lý, vô cùng xa hoa. Trong chuyến đi này, Mỹ Ngọc và Thần Chiếu đi theo Ngô Bình, Lý Mai mang theo ba trợ lý. Trên máy bay, Lý Mai và Ngô Mi tiếp tục nói chuyện, còn Ngô Bình ngồi vào góc yên tĩnh và nhân cơ hội nghiên cứu dược điển. Anh rất tò mò về loại thuốc trong lọ bạc nhỏ, liệu bằng khả năng của mình anh có thể chế tạo ra loại thuốc này không? Trong đầu Ngô Bình có rất nhiều kiến thức, nhưng anh chưa nghiên cữu kỹ bao giờ, nên hễ có thời gian là anh sẽ tăng tốc học ngay. Một giờ chiều, máy may đã hạ cánh xuống sân bay huyện Minh Dương. Sau khi về đến nhà Ngô Bình, Lý Mai và Mỹ Ngọc được cả gia đình anh chào đón nồng nhiệt, Ngô Bình đang bận nên chỉ nói vài câu rồi chạy lên tầng luôn. Đồ đạc bên trong nhẫn trữ đồ đang chất như núi, anh phải lọc ra, sau đó cất những thứ ít dùng tới vào trong nhà kho. Sau đó, anh đi mua ít dược liệu, sau đó dùng nốt cho chỗ da rồng còn lại để luyện Long Thoái Đan. Với các sinh vật có vảy mà nói thì Long Thoái Đan là báu vật vô giá, dược liệu chính để luyện chế ra loại đan dược này là da rồng, cùng vài khoáng sản như Dị Biến Thạch. Ngô Bình chẻ Dị Biến Thạch làm đôi rồi mài vụn ra để luyện đan, như vậy anh có thể luyện chế ra Long Thoái Đan phiên bản mạnh mẽ hơn, tác dụng tốt hơn Long Thoái Đan bình thường nhiều lần. Sau khi trời tối, Ngô Bình đã luyện đan xong, thành quả là năm viên Long Thoái Đan nhất phẩm! Anh cầm một viên đan dược lên rồi đi tới cạnh Đông Hồ, sau đó bước xuống lòng hồ để tới mô đất giữa hồ. Vừa lên trên, thảm cỏ cạnh đó đã bị ai đó vén lên, một ông lão râu tóc bạc phơ chui từ trong đống cỏ ra. Ông lão nhổ nước miếng rồi mắng: “Ở đây lắm côn trùng thế không biết!”
Ngô Bình bình thản nói: “Ông già, ông ở lại đây chờ tôi đấy à?”