Sàn cung điện là mặt đá được vẽ hình ảnh của các vị thần thánh kỳ quái, nóc cung điện treo đèn, trên mỗi một ngọn đèn đều cháy 20 ngọn lửa. Ngô Bình vừa bước vào trong đã thấy có một ông lão già nua đang đứng bên trên. Lưng ông lão gần như gập thành 90 độ, mặt cúi sát đất, phải cố ngẩng cao đầu thì mới nhìn thấy mặt. Ông lão mặc áo bào màu xám, tóc bạc phơ, mắt đục, bên mắt trái bị mù, hình như bị ai móc mắt. Ông lão vừa mở miệng đã phát ra giọng nói như tiếng kim loại ma sát với nhau, khiến người nghe rất nhức tai. “Tham kiến giáo chủ”. Ngô Bình gật đầu: “Ông là đại tế ti à”. Ông lão: “Vâng, tôi tên A Minh”. Ông lão nói tiếng Viêm Long, nhưng giọng nói rất lạ, như kiểu đã lâu không cất tiếng nói. Mông Trạch: “Đại tế ti, hôm nay giáo chủ sẽ tổ chức buổi họp ở đại điện”. A Minh: “Tôi hoan nghênh giáo chủ mà các người chọn, nhưng theo quy định của giáo phái, nếu giáo chủ chưa được Hắc Thiên Thần công nhận thì không được ngồi vào bảo toạ của giáo chủ”. Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn thấy ở sau lưng ông lão có một bảo toạ màu vàng nạm bảo thạch, anh đoán phải dùng đến năm tấn vàng mới làm ra được cái ghế ấy. Mông Trạch cau mày: “Đại tế ti, ý của ông là muốn giáo chủ đến động Hắc Thiên ư?” Đại tế ti: “Đúng, thế mới là giáo chủ thật sự”. Mông Trạch: “Giáo chủ, người thấy sao?” Ngô Bình: “Được thôi, tôi cũng muốn vào động Hắc Thiên”. Anh nói tiếp: “Đại tế ti, phiền ông dẫn đường”. Đại tế ti gật đầu, sau đó quay người đi trước dẫn đường. Sau khi đi được khoảng vài trăm bước, họ đã đi tới một cánh cửa cổ ở bên phải phía sau điện Hắc Thiên, nó được làm bằng gang. Cánh cửa mở ra, bên trong tối đen, không biết thông tới đâu. A Minh nói: “Giáo chủ, đây là động Hắc Thiên. Nếu giáo chủ có thể đi đến cuối thì sẽ lấy được mặt nạ Hắc Thiên, khi ấy sẽ chính thức là giáo chủ của chúng tôi”. Ngô Bình hỏi: “A Minh, trong động này có thứ gì? Ông biết không?” Đại tế ti đáp: “Thưa giáo chủ, tôi cũng không rõ, vì đã lâu không có ai vào rồi”. Ngô Bình không hỏi nhiều nữa mà đi vào luôn. Mới đi được chục bước, anh chợt thấy mặt đất mềm nhũn, anh cúi xuống nhìn thì lập tức biến sắc mặt. Thì ra mặt đất ở đây được làm bằng da người. Những tấm da người được vá lại với nhau, sau đó còn được vẽ lên các hình vẽ quỷ dị, khiến ai nhìn xong cũng phải hoa mắt chóng mặt. Ngô Bình quay đi rồi niệm Đại Phạn Thiền Âm, sau đó đi tiếp. Ngay sau đó, toàn thân anh phát sáng, cảm giác khó chịu cũng lập tức biến mất. Ngô Bình đi thêm một đoạn nữa thì mới thấy lờ mờ có ánh sáng, anh bước tới gần thì mới thấy có toàn đầu người trên tường ở hai bên lối đi, phần thịt đã rữa nát, mắt nhắm chặt và bốc mùi hôi thối.