Ngô Bình giật mình: “Ồ? Nói vậy là ngươi sẽ nghe lời ta?” Thần Hắc Thiên đáp: “Ta là thần, sao phải nghe lệnh của ngươi? Có điều, nếu ngươi có thể dâng hiến một vài thứ, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh”. Ngô Bình bảo: “Ta chẳng có gì để dâng hiến cả”. Thần Hắc Thiên nói: “Trên người ngươi có hàng chục linh hồn lớn mạnh”. Ngô Bình ngẩn người, lấy Nhân Bì Viêm Dương trong nhẫn ra rồi hỏi: “Ý ngươi là linh hồn trong này?” “Đúng thế. Những linh hồn này tràn đầy năng lượng, là món ngon dành cho ta”, thần Hắc Thiên đáp. Ngô Bình chớp mắt nói: “‘Được. Nếu ta hiến chúng cho ngươi thì ngươi sẽ cho ta thứ gì?” “Mọi thứ đều có giá trị tương đương”, thần Hắc Thiên trả lời. Nói xong, thần Hắc Thiên đặt chiếc mặt nạ màu đen vào tay Ngô Bình. Ngô Bình đeo mặt nạ vào, cảm nhận có một sức mạnh gì đó vừa truyền vào cơ thể. Giây tiếp theo, trong mắt anh nhìn thấy một không gian rộng mênh mông, có rất nhiều thứ lửng lơ trong đó. Anh dùng năng lực nhìn thấu, phát hiện hầu hết những thứ này đều đang giải phóng sóng pháp lực rất khủng khiếp! Ngô Bình hỏi: “Ý ngươi là ta có thể đổi lấy những thứ này?” Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là không gian Hắc Thiên mà ta vừa mở ra cho ngươi. Mỗi lần ngươi hiến tế đều sẽ đổi được vật phẩm hoặc sức mạnh nào đó”. Ngô Bình ngây ra, có thể làm vậy nữa ư? Thế là anh hỏi: “Hiến tế như thế nào?” Thần Hắc Thiên trả lời: “Đi đến đàn tế là được”. Ngô Bình nói: “Được. Ta có thể hiến một phần linh hồn trong Nhân Bì này”. Thần Hắc Thiên khẽ gật đầu rồi biến mất. Lúc này, Ngô Bình mở bừng mắt ra. Anh vẫn đứng trước pho tượng thần, trong tay có thêm một chiếc mặt nạ kim loại màu đen. Hình dáng của chiếc mặt nạ này rất đáng sợ, khá giống với tượng thần. Anh biết đây chính là mặt nạ Hắc Thiên, lập tức đi ra ngoài. Lúc đi vào thì chậm, khi trở ra nhanh hơn nhiều. Ngô Bình đẩy cửa sắt ra. Các giáo đồ đều đang đứng ngoài cửa, háo hức nhìn vào trong. Thấy Ngô Bình đi ra, Mông Trạch cả mừng, lớn tiếng nói: “Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ!” A Minh nhìn thấy mặt nạ Hắc Thiên, bèn chầm chậm quỳ xuống đất: “Giáo chủ Hắc Thiên, sống lâu muôn tuổi!” Ngô Bình gật đầu, hỏi A Minh: “Ông là đại tế ti, thế đàn tế ở đâu vậy?” A Minh trả lời: “Thưa giáo chủ, đàn tế ở phía sau”. Anh gật đầu, được mời đến ngai giáo chủ. Ngai vàng khá cao, khi ngồi vào, anh có thể nhìn xuống mọi người. “Chúc giáo chủ sống lâu muôn tuổi!”, tất cả đồng