Dược Đường là nơi giàu có nhất ở Hắc Thiên Giáo, luôn được các đời giáo chủ xem trọng. Có điều Ngô Bình cảm thấy rất chán nản về hiệu suất của Dược Đường này. Mỗi năm tiêu tốn hơn hai mươi tỷ đô mà chỉ luyện được thuốc trị giá ba mươi tỷ. Đúng là kém cỏi! Phạm Ân Cách đưa Ngô Bình đến nơi luyện thuốc, một nơi có diện tích rất lớn. Có hàng trăm “dược sư” đang điều chế thuốc ở đây. Bên cạnh là kho thuốc, nơi cất giữ nhiều loại dược liệu quý. Ngoài ra còn có đủ loại máy móc luyện thuốc chuyên nghiệp, đều là loại tốt nhất. Có rất nhiều dược sư ở đây là tiến sĩ Dược, tốt nghiệp ngành dược của các trường đại học y hàng đầu thế giới. Dù vậy, Ngô Bình vẫn cảm thấy đám người này thật vô dụng. Anh đi một vòng, bảo mọi người dừng công việc trong tay lại rồi hỏi Phạm Ân Cách. “Ông Phạm, hiện nay loại thuốc nào có sản lượng lớn nhất và được đầu tư nhiều nhất?”, anh hỏi. Phạm Ân Cách đáp: “Giáo chủ, là Trường Sinh Tán”. Ngô Bình gật đầu: “Lần trước do điều kiện thô sơ, không thể tiến hành tinh luyện cao cấp hơn. Bây giờ tôi sẽ thực hiện quy trình chiết xuất của Trường Sinh Tán một lần. Đám ngốc các người quan sát thật kỹ nhé!” Phạm Ân Cách mừng rỡ, lập tức gọi mấy chục người điều chế Trường Sinh Tán đến nghe Ngô Bình giảng dạy. Ngô Bình chia quá trình chiết xuất thành hai mươi bảy bước, cách làm của từng bước đều không giống nhau, do những người khác nhau phụ trách. Phải mất hơn hai giờ để thực hiện tất cả các quy trình. Cuối cùng, anh đã điều chế ra một tễ thuốc màu xanh lam nhạt. Ngô Bình uống một ngụm thuốc, gật đầu hài lòng: “Ở đây có thiết bị chuyên nghiệp, thuốc còn tinh khiết hơn lần trước”. Phạm Ân Cách quan sát từ đầu đến cuối, kinh ngạc thốt lên: “Giáo chủ, khi dùng cách của cậu, sử dụng cùng một loại dược liệu nhưng sản lượng thuốc lại nhiều gấp sáu lần so với ban đầu! Hơn nữa, hiệu quả cũng tốt hơn thuốc ban đầu gấp mấy lần. Kỳ diệu nhất là thuốc này hình như không có tác dụng phụ!” Ngô Bình ra lệnh: “Ông bảo họ làm một lần đi, để tôi xem hiệu quả thế nào”. Phạm Ân Cách lập tức chỉ huy các dược sư điều chế Trường Sinh Tán bằng phương pháp Ngô Bình vừa dạy. Hai mươi bảy nhóm nhỏ bắt tay vào việc, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Chưa đầy nửa giờ sau, họ đã điều chế ra nửa chai thuốc màu xanh lam nhạt. Ngô Bình cũng uống thử một ngụm, cảm thấy chất lượng không được như anh làm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được. Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tuy còn thiếu sót nhưng vẫn dùng được. Mọi người vẫn phải tăng cường tập luyện”. Tất cả đồng thanh vâng dạ, trong lòng kích động vô cùng, không ngờ thành công rồi! Ngô Bình hỏi Phạm Ân Cách: “Ông Phạm, chi phí điều chế nửa chai thuốc nhỏ này là bao nhiêu?” Phạm Ân Cách đáp: “Với hiệu suất hiện tại, chi phí khoảng năm mươi lăm triệu đô. Trước đây, chúng tôi đã chi tiêu ít nhất ba trăm năm mươi triệu đô để điều chế ngần này liều lượng Trường Sinh Tán”. Ngô Bình hỏi tiếp: “Các ông bán một chai thuốc với giá bao nhiêu?” Phạm Ân Cách trả lời: “Nếu bán cho giới nhà giàu thì khoảng năm trăm triệu. Có điều hiện tại công hiệu của thuốc đã được cải thiện, giá cả có thể tăng lên hơn một tỷ rưỡi”. Ngô Bình nói: “Lợi nhuận gấp hai mươi ba lần, đây mới là lợi nhuận nên có của thuốc!”
Phạm Ân Cách rối rít vâng dạ.