Ngô Bình nói tiếp: “Hôm nay điều chế loại thuốc này trước, để họ tiếp tục tập thành thạo. Ngày mai tôi sẽ dạy mọi người điều chế loại thuốc thứ hai”. Phạm Ân Cách mừng rỡ: “Giáo chủ thật lợi hại!” Ngô Bình bảo: “Tôi sẽ sử dụng thiết bị ở đây để nghiên cứu một số loại thuốc, ông hỗ trợ cho tôi nhé”. Phạm Ân Cách vui mừng khôn xiết, cười đáp: “Vâng!” Trong dược điển có loại thuốc điều trị tổn thương thần kinh, anh muốn điều chỉnh một chút để điều chế ra thuốc đặc trị bệnh Alzheimer và Parkinson. Đào Như Tuyết và Phạm Ân Cách ở bên cạnh giúp anh một tay. Kho thuốc chất đầy dược liệu. Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã tìm được đủ dược liệu và bắt đầu điều chế thuốc. Quy trình điều chế thuốc không phức tạp như Trường Sinh Tán, chỉ có mười chín bước. Đàn ông khi nghiêm túc là quyến rũ nhất. Đào Như Tuyết si mê ngắm nhìn Ngô Bình, gương mặt ngập tràn nụ cười dịu dàng. Khi thì cô ấy đưa dược liệu cho anh, khi thì giúp anh thao tác máy móc. Một giờ sau, Ngô Bình làm ra nửa ống nghiệm chất lỏng màu xanh nhạt. Anh uống một ngụm, cảm nhận tác dụng của thuốc. Đào Như Tuyết vội hỏi: “Thế nào?” Ngô Bình nhắm mắt cảm nhận một lát, đoạn nói: “Đây là thuốc mà anh đã làm theo phương pháp phối chế ban đầu, không chỉ có tác dụng trị liệu thần kinh mà còn có công dụng khác. Anh sẽ chiết xuất một thành phần hoạt chất khác để điều chế thêm một loại thuốc nữa. Đào Như Tuyết sửng sốt hỏi: “Loại thuốc ấy có thể trị bệnh gì vậy?” Ngô Bình cười đáp: “Loại thuốc ấy chủ yếu giúp phục hồi thần kinh não, có tác dụng rất tốt với người chậm phát triển trí tuệ bẩm sinh”. Đào Như Tuyết cả mừng: “Thật ư? Tốt quá!” Cô ấy rất am hiểu về y dược. Số người thiểu năng trí tuệ trên thế giới chiếm khoảng ba phần trăm tổng dân số, ước chừng hai trăm bốn mươi triệu người. Còn có tám phần trăm dân số với trí tuệ không thể đạt đến trình độ của người bình thường, thuộc nhóm người có trí tuệ thấp, số lượng khoảng sáu trăm triệu người! Thiểu năng trí tuệ là căn bệnh khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn những căn bệnh khác, nhất là đối với trẻ em, cha mẹ của các em vô cùng đau khổ. Ngô Bình nói: “Loại thuốc chữa trị thần kinh não này, anh vẫn phải điều chỉnh một chút để công dụng của nó mạnh và toàn diện hơn”. Rồi anh bắt đầu thử nghiệm hết lần này đến lần khác. Đến tám giờ tối, anh mới chiết xuất ra hai loại thuốc, một loại chữa bệnh Alzheimer, còn loại còn lại dùng để điều trị thiểu năng trí tuệ! Hiệu quả chữa trị của loại thuốc trước đạt khoảng tám mươi phần trăm. Hiệu quả điều trị của loại thuốc sau có thể đạt khoảng chín mươi phần trăm đối với trẻ em, bảy mươi phần trăm đối với người thành niên. Đối với người trung niên và cao tuổi, hiệu quả trị liệu chỉ đạt dưới ba mươi phần trăm. Sau khi Ngô Bình điều chế thuốc xong, Đào Như Tuyết hớn hở ôm chầm lấy anh rồi nhảy cẫng lên. “Chồng em giỏi quá! Anh có biết thuốc của chúng ta sẽ cứu được bao nhiêu đứa trẻ đáng yêu không? Sẽ cứu được bao nhiêu người cao tuổi không? Anh đúng là đấng cứu tinh của cả thế giới!” Ngô Bình khẽ mỉm cười. Anh biết Đào Như Tuyết vui sướng đến thế không phải vì thuốc mới sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mà vì loại thuốc này có thể giúp đỡ mọi người trên toàn thế giới.
Anh cất lời: “Như Tuyết, anh kiến nghị tập đoàn Miêu Dược chuyển trụ sở chính đến khu vực mới”.