Hắc Thiên Thần liền bùng nổ: "Ông Hắc? Đừng đặt tên linh tinh cho ta, ta là thần của Hắc Thiên, một vị thần cao cấp!" Ngô Bình: "Ông nói đủ chưa? Còn muốn thần hồn không đấy?" Hắc Thiên Thần quả nhiên không giận nữa: "Cậu hãy tôn trọng ta, nếu không ta thà từ bỏ tín đồ còn hơn bị cậu sỉ nhục!" Ngô Bình sợ Hắc Thiên Thần sẽ bị mình làm tức giận tới nỗi bỏ đi, vội nói: "Được, sau này tôi sẽ gọi ông là Hắc Thiên Thần". Ngay sau đó, tâm thần anh chuyển động, quả nhiên tấm da người bị đưa vào không gian Hắc Thiên. Lúc này tấm da người vặn vẹo, nó run lên: "Thượng tiên, đây là nơi nào?" Ngô Bình: "Viêm Dương, đừng sợ, ngươi thả một con quỷ ra là được". Viêm Dương há mồm phun ra, một luồng khí đen xông ra. Tuy nhiên, nó vừa lao ra được hơn chục mét đã bị một bàn tay lớn bắt được. Giây tiếp theo, bàn tay to thu vào bóng tối rồi biến mất. Khoảnh khắc bàn tay to lớn xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy ngột ngạt và gần như bật thốt lên. Thật mạnh mẽ! Anh thầm nói. Viêm Dương càng thêm kinh hãi, nó ngồi trên mặt đất bất động, hoàn toàn cứng đờ. Ngô Bình vội vàng nói: "Viêm Dương, đừng sợ". Nói xong, anh liền dùng suy nghĩ đưa Viêm Dương trở lại mặt đất. Viêm Dương vẫn mềm nhũn nằm trên mặt đất như một đống da, nói: "Thượng tiên, tôi sợ quá, lần sau không đến nơi đó được không?" Ngô Bình thầm nghĩ một chút, nói: "Viêm Dương, ngươi nghĩ thực lực của chủ nhân bàn tay to kia như thế nào?" Viêm Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đã từng gặp một vị thiên tôn đi ngang qua bộ tộc của tôi. Khí tức của người đó khiến tôi ngột ngạt. Tôi cảm thấy cả hai người đều có thực lực ngang nhau". Cường giả cấp thiên tôn? Ngô Bình nheo mắt. Trong các thiên tiên, đấng quyền năng là thiên vương, đấng ở trên là thiên quân, đấng ở trên cả thiên quân chính là thiên tôn! Thiên tôn là nguồn gốc của tất cả tiên nhân, là sự tồn tại tối cao của Tam giới. Nói như thế thì thực lực của Hắc Thiên Thần rất mạnh! Nhưng một vị thần mạnh như vậy mà lại kiêng kỵ tiên vực vĩnh hằng, tiên vực vĩnh hằng rốt cuộc là cái gì vậy? Nhưng mà anh cũng không tiện hỏi Viêm Dương, liền lắc lắc nó, nói: "Sau này ta sẽ cho ngươi thả dần linh hồn ra, để cho ngươi được thoải mái". Viêm Dương nói: "Cảm ơn thượng tiên! Bây giờ sức mạnh của tôi đã đạt đến sự cân bằng với sức mạnh của tà ma, chúng không thể ăn mòn ý chí của tôi nữa". Ngô Bình hỏi: "Với thực lực hiện tại, thực lực mà ngươi có thể phát huy là ở cảnh giới nào?" Viêm Dương: "Trên địa tiên tầng thứ bảy". Hai mắt Ngô