Hắc Thiên Thần: "Đây là chiếc ô Di Lặc. Mở chiếc ô này ra là có thể nhảy ra khỏi Tam giới. Không ở trong ngũ hành, bất cứ tà vật, yêu ma, yêu quái đều không thể lại gần". Ngô Bình hỏi: "Cái ô này có thể chống lại tu sĩ cảnh giới gì?" Hắc Thiên Thần: "Chiếc ô này có sức mạnh Di Lặc. Uy lực của nó khá mạnh, có thể chống lại thiên tiên cấp thấp hơn. Ngay cả một thiên tiên mạnh hơn cũng không thể phá vỡ phòng ngự của nó trong một lúc nhất thời". Ngô Bình: "Dùng cái ô này có yêu cầu gì đối với tu vi không?" “Không có yêu cầu", Hắc Thiên Thần nói: “Nhưng dùng nó sẽ tiêu hao tiên khí trong cơ thể cậu, cho nên có thể chống đỡ được bao lâu tùy thuộc vào thực lực của bản thân cậu". Mắt Ngô Bình sáng lên: "Được, tôi muốn nó!" Ngay sau đó, chiếc ô Di Lặc xuất hiện trên tay anh, chiếc ô rất nặng, anh mở nó ra. Đột nhiên, một ánh sáng màu bạc bao trùm lấy anh. Đồng thời, anh cảm nhận được nguồn tiên khí trong cơ thể đang được chiếc ô hút vào điên cuồng. Chỉ trong nửa phút, anh đã gần bị hút sạch tiên khí nên nhanh chóng cất ô đi. Anh cười khổ: "Đây đâu phải chỉ tiêu hao có một chút chứ, cùng lắm tôi chỉ kiên trì được một phút thôi!" Nhưng phải nói rằng chiếc ô Di Lặc này là một bảo bối tốt, anh rất thích nó. Lúc này có người tới báo: "Giáo chủ, đường chủ Phạm xin gặp". Ngô Bình nói: "Cho mời". Không lâu sau, Phạm Ân Cách đã đến nơi, ông ta rất vui mừng và bước tới hành lễ: "Giáo chủ!" Ngô Bình "ừm" một tiếng: "Có chuyện gì vậy?" Phạm Ân Cách: "Thuộc hạ mang tin mừng đến cho giáo chủ!" Ngô Bình bật cười: "Ồ, tin tức tốt gì, nói nghe đi". Phạm Ân Cách: "Sau khi được giáo chủ cải tiến, những thuốc của chúng ta như Trường Sinh tán đã có hiệu quả tăng lên rất nhiều. Các đệ tử của Tứ Hương và Ngũ Tinh rất biết ơn, liên tục quyên góp tiền. Riêng ngày hôm qua, chúng tôi đã nhận được tổng giá trị hơn một tỷ đô la Mỹ tiền quyên góp!" Ngô Bình gật đầu: "Đây là chuyện bình thường". Phạm Ân Cách: "Thưa giáo chủ, có một tin khác. Năm vị thủ lĩnh biết rằng giáo chủ mới được bổ nhiệm, các thủ lĩnh của Đông Âu và Nam Mỹ sẽ đến thăm". Ngô Bình: "Ồ? Hai vị thủ lĩnh cùng nhau tới?" Phạm Ân Cách : "Vâng, thưa giáo chủ. Chúng tôi đều cảm thấy họ không có ý tốt, xin giáo chủ hãy chuẩn bị kỹ". Ngô Bình hừ lạnh: "Không sao! Tôi không sợ bọn họ tới, chỉ sợ bọn họ không tới. Chỉ cần bọn họ tới, tôi sẽ có cách xử lý bọn họ!" Sau khi Phạm Ân Cách báo cáo xong, ông ta rời đi. Khi Ngô Bình trở về cung điện, anh đã thấy trên lối vào của cung điện có một tấm biển với dòng chữ "Cư Thánh điện". Anh mỉm cười, biết đây chắc là nét bút của đám người Trương Tứ Linh nên không nói gì. Bước vào đại sảnh, bốn người hầu gái liền cúi đầu, họ là bốn nữ đệ tử của Đỗ Tinh, người xuất sắc nhất sẽ được chọn làm hầu cận của Ngô Bình. Bốn cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp, thân hình xuất chúng, đều là người tài giỏi, xuất thân cũng không tầm thường, đều là con gái nhà giàu có.
"Tham kiến giáo chủ!"