Từ Quý Phi hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Người anh em, những lời cảm ơn vô nghĩa anh sẽ không nói thêm nữa. Nhưng từ hôm nay trở đi, việc của chú chính là việc của anh. Dù là phải lên núi đao, xuống biển lửa anh cũng cam lòng!” Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba không cần nhiều lời, nghe kỹ em nói nhé”. Sau đó, Ngô Bình truyền thụ lại phương pháp hít thở Long Tượng cho Từ Quý Phi. Phương pháp này quả thực không hề tầm thường, Từ Quý Phi nghe được một nửa đã phấn khích đến nỗi toàn thân run rẩy. Sau khi nghe xong toàn bộ, Từ Quý Phi vẻ mặt đăm chiêu, ngồi xuống thực hành. Được cao thủ chân truyền chỉ dạy nên chẳng mấy chốc Từ Quý Phi đã luyện thành công. Có Ngô Bình đứng bên cạnh hướng dẫn tỉ mỉ, Từ Quý Phi làm theo và cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều như đang chuyển động, vô cùng thần kỳ! Sau khi luyện được khoảng một tiếng thì Từ Quý Phi toát mồ hôi! Đây là do phương pháp hít thở có hiệu quả, giúp cơ thể loại bỏ các tạp chất và độc tố! Từ Quý Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cười nói: “Lợi hại! Có phương pháp hít thở này thì Bạch Triển Linh kia trước mặt anh chả là cái đinh gì nữa!” Ngô Bình: “Anh Ba, có phương pháp hít thở này rồi, anh sẽ có nền tảng vững chắc để luyện các loại kungfu khác” Từ Quý Phi ha ha cười lớn, đáp: “Người anh em, chú đúng là nhân tài ẩn dật. Có được phương pháp hít thở lợi hại thế này, chắc chắn sư phụ của chú cũng vô cùng lợi hại. Có thể nói cho anh Ba biết không?” Ngô Bình đáp: “Sư môn của em giờ vẫn chưa tiện tiết lộ, sau này em sẽ nói với anh”. Từ Quý Phi gật đầu: “Được thôi”. Từ Quý Phi ở trong phòng luyện tiếp còn Ngô Bình sang phòng khác ngồi thiền điều hòa khí huyết. Biệt thự Bạch Vân, núi Thanh Thành, Ích Thành. Biệt thự Bạch Vân là chỗ ở của nhà họ Bạch, diện tích lên tới hàng nghìn mẫu, kiến trúc bên trong cổ kính với những bức điêu khắc tuyệt đẹp. Lúc này, trong một khu nhà ba tầng xây bằng trúc có một ông cụ tóc bạc phơ đột nhiên nhổm dậy khỏi giường, nhổ ra một ngụm máu tươi. Sau đó ông cụ lại nằm xuống, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Trước giường có vài người đàn ông, Bạch Triển Linh và Bạch Triển Anh cũng có trong số đó. Thấy ông cụ thổ huyết, mấy người kia mặt biến sắc. "Bố!", Bạch Triển Linh hoảng hốt, sau đó quay sang nhìn ông già râu đen bên cạnh, nói: "Ông Mạc, chuyện gì thế này? Không phải ông nói chỉ cần uống huyết chi là vết thương của bố tôi sẽ hồi phục hay sao?" Ông cụ râu đen vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, ông ta cũng không ngờ rằng tình hình sẽ tiến triển như vậy. Ông ta cắn răng, nói: "Huyết chi được gọi là linh dược, trước đó tôi chưa từng dùng nó, chỉ đọc được trong sách cổ về dược tính của nó. Hiện giờ xem ra là do tôi đã quá chủ quan, có lẽ trong huyết chi còn có dược tính khác khiến chất độc trong người ông cụ phát tác mạnh hơn". Bạch Triển Linh ngây người, ông ta đột nhiên nhớ tới lời Ngô Bình nói lúc trước: Huyết chi này sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng! "Lẽ nào y thuật của cậu ta thực sự rất cao minh?", ông ta lẩm bẩm. "Anh Hai, anh đang nói gì vậy?", Bạch Triển Anh hỏi. Bạch Triển Linh vội vã đáp: "Chú Năm, Ngô Bình ban nãy từng nói huyết chi này sẽ khiến tình trạng của bố càng tệ hơn. Chú nói xem có khi nào cậu ta thực sự chữa được bệnh của bố?"
Ông cụ Mạc nghe xong thì mắt sáng lên: "Hả? Có người từng nói như vậy sao?"