Người đàn ông: “Hừ! Dám đâm con trai của Lưu Phi Báo, bố sẽ không tha cho chúng nó đâu”. Cậu thanh niên: “Người ngồi trên xe cứu thương đã cứu mạng con, con bị mất máu nhiều, lẽ ra đã ngỏm rồi”. Lưu Phi Báo: “Nó cứu con cũng là tự cứu mình thôi, không phải cảm kích gì cả”. Cậu thanh niên cau mày: “Bố bị lẫn rồi à? Không hiểu con đang nói gì sao?” Lưu Phi Báo tươi cười hỏi: “Tiểu Cương, ý con là sao? Hay bố cho người đập nó một trận nhé?” Cậu thanh niên chán nản nói: “Ý của con là y thuật của anh ta rất cao siêu. Ban nãy, con đã hỏi nhân viên y tế rồi, họ nói khi ấy tình trạng của con rất nguy kịch, trừ khi được đưa vào phòng phẫu thuật ngay, không thì chết là cái chắc”. Người đàn ông cũng là người có đầu óc nên ngẩn ra rồi nói: “Vậy là y thuật của thằng kia còn giỏi hơn bác sĩ à?” Cậu thanh niên: “Bố, bố hỏi dò về lai lịch của anh ta đi, nhớ ăn nói cho dễ nghe chút”. Người đàn ông: “Ừ, bố đi ngay”. Có một tốp người ngồi đối diện nhóm Ngô Bình, cầm đầu là một tên đầu trọc, gần 40 tuổi, mặt mày bặm trợn, miệng ngậm tăm, thi thoảng lại liếc đểu nhóm Ngô Bình. Ngô Bình ngẩng đầu lên thì thấy gã gọi: “Thằng kia, ra đây”. Ngô Bình: “Anh gọi tôi à?” Tên đầu trọc: “Không mày thì ai”. Ngô Bình bước tới, tên đầu trọc nói: “Mày đứng thế à? Ngồi xuống”. Ngô Bình ngồi đối diện gã rồi cười nói: “Ông anh ở đây mấy hôm rồi?” Ngô Bình đã từng ngồi tù hai năm nên anh đã gặp đủ loại người và biết phải bắt chuyện với họ thế nào. Tên đầu trọc thấy anh không hề sợ mình thì nói: “Chú em phạm tội gì?” Ngô Bình cười hì hì nói: “Chẳng may đâm người ta, nhưng người đó chưa chết, vì cứu được rồi”. Tên đầu trọc lập tức khách sáo hơn hẳn, dẫu sao dám đâm người cũng phải thuộc hạng ghê gớm: “Chú em cẩn thận, Lưu Phi Báo quản lý nơi này, lão có biệt danh là diêm vương sống, ra tay độc ác lắm”. Ngô Bình: “Không sao, ngày xưa tôi từng ở nhà tù Long Hồ, có hạng người nào chưa gặp đâu”. Tên đầu trọc lập tức trố mắt ra nhìn: “Chú em từng ngồi tù ở Long Hồ à?” Ngô Bình: “Hai năm”. Tên đầu trọc chớp mắt hỏi: “Thế biết anh Bưu không?” Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Xú Bưu á? Gì mà anh Bưu, cái tên cho vay nặng lãi chứ gì. Ngày xưa, lúc tôi mới vào tù, tôi đã đánh anh ta một trận. Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay anh ta cũng được thả đấy”. Tên đầu trọc cười nói: “Hả? Cậu từng đánh anh Bưu à? Trùng hợp thế, tôi biết anh ta, hay để tôi gọi điện hỏi nhé?”
Những người ngồi tù hay thích khoác lác, rõ ràng tên đầu trọc không tin lời Ngô Bình nên lấy điện thoại ra để gọi cho ai đó.