Điện thoại kết nối, gã lập tức cất giọng nịnh bợ: “Anh Bưu, em gặp một chú em, cậu ta bảo từng ở nhà tù Long Hồ và quen anh”. Trong điện thoại vang lên một giọng nói sắc bén: “Quen tôi à? Ai thế?” Tên đầu trọc cố tình mở loa ngoài lên, Ngô Bình nói: “Xú Bưu, tôi Ngô Bình đây”. Người trong điện thoại ngẩn ra rồi kích động nói: “Anh Bình, là anh à?” Ngô Bình: “Anh ra tù rồi à?” Xú Bưu cười nói: “Tôi mới ra tháng trước, anh Bình, tôi nhớ anh quá, anh ở đâu, tôi đến tìm”. Ngô Bình: “Tôi đang gặp chút chuyện ở Hải Thành”. Xú Bưu nói với tên đầu trọc: “Ngũ Cẩu, Ngô Bình là người đỉnh nhất ờ nhà tù Long Hồ đấy, mày hầu hạ anh ấy cho cẩn thận”. Tên đầu trọc được gọi là Ngũ Cẩu lập tức run sợ nói: “Vâng, anh Bưu yên tâm ạ”. Ngô Bình không rảnh nói với Xú Bưu nữa nên ném điện thoại đi. Ngũ Cẩu đã có cái nhìn khác hoàn toàn về Ngô Bình, gã tươi cười nói: “Cậu Ngô, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, cậu bỏ qua cho!” Ngô Bình: “Không sao, cùng một phòng thì đều là anh em cả. Anh tên Ngũ Cẩu à? Cho tôi hỏi, cấp trên của mấy cảnh sát vừa tống tôi vào đây là ai?” Ngũ Cẩu đáp: “Họ đều là người của Lưu Phi Báo, ông ta có biệt danh là diêm vương sống. Cậu Ngô, cậu là người có địa vị, mà sao lại đâm ngườI ta thế?” Ngô Bình chỉ vào Thôi Hưng Khải đang ngồi trong góc rồi nói: “Bạn tôi đâm đấy chứ, tôi đến xử lý giúp thôi”. Ngũ Cẩu: “Người bị đâm là ai?” Ngô Bình: “Có quan hệ rất gần với Lưu Phi Báo”. Ngũ Cẩu biến sắc mặt: “Lưu Phi Báo này ác lắm, cậu Ngô phải cẩn thận đấy! Nhưng anh Bưu đã bảo tôi quan tâm đến cậu thì cứ giao chuyện này cho tôi”. Ngô Bình cười nói: “Anh có cách à?” Ngũ Cẩu: “Diêm vương sống chỉ thích tiền thôi, tôi sẽ cho ông ta tiền là xong việc”. Nói rồi, gã đi ra cửa rồi đập thật mạnh, ngay sau đó đã có người tới hỏi: “Ngũ Cẩu, làm gì thế hả?” Ngũ Cẩu: “Tôi muốn gặp sếp Lưu”. Người kia nói: “Chờ đấy”. Một lát sau, cửa mở ra, Lưu Phi Báo đi vào, đó chính là người đàn ông trung niên nhảy lên xe cứu thương. Lưu Phi Báo liếc nhìn Ngũ Cẩu rồi hỏi: “Tìm tôi có việc gì?” Ngũ Cẩu cười hì hì bước tới rồi thì thầm gì đó với ông ta. Lưu Phi Báo nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không được, nó đâm con trai tôi, chuyện này chưa xong đâu”. Ngũ Cẩu: “Sếp Lưu, nhưng người bị đâm khoẻ lại rồi mà”. Lưu Phi Báo đẩy ga ra rồi đi tới cạnh Ngô Bình, hỏi: “Cậu tên là gì?” “Ngô Bình”, anh đáp. “Làm nghề gì?”, Lưu Phi Báo hỏi tiếp. Ngô Bình: “Bác sĩ”. Lưu Phi Báo gật đầu: “Thì ra là bác sĩ, bảo sao biết cứu người. Cậu và bạn cậu đã đâm con trai tôi, giờ cậu tính sao?” Ông ta nói tiếp: “Bụng con trai tôi có một vết sẹo, ít cậu cũng phải đền 500… à không một triệu”. Một triệu không là gì với Ngô Bình hết, anh hỏi Thôi Hưng Khải: “Cậu có đồng ý giá này không?” Giờ Thôi Hưng Khải đang vô cùng hối hận nên vội nói: “Có”. Ngô Bình cười nói: “Sếp Lưu, bạn tôi đồng ý rồi, mong gia đình ông lượng thứ”. Lưu Phi Báo không ngờ phía Ngô Bình lại đồng ý nhanh thế, trong khi ông ta đã chuẩn bị tinh thần mặc cả rồi, vì thế ông ta ngẩn ra một lúc rồi nói: “Được rồi…” “Không được!: Đột nhiên có một giọng nói lạnh