Vì nhà họ Mã theo Tây Lan Giáo nên Địa Tiên Giới không quản lý được, cho nên họ càng được đà lấn tới, dần dà đã trở thành vua một vùng! Tuy hiện giờ vua Tây Bắc bệnh nặng, nhưng hổ chết vẫn còn uy phong, loại người như Lý Long Thần không thể khiêu chiến với nhà họ Mã được. Nếu đối phương quyết tâm muốn lấy cổ phần, ông ấy cũng không còn cách nào. Diệp Thiên Tông cũng thế mà Dương Mộ Bạch cũng vậy, không ai áp chế được nhà họ Mã. Tất nhiên, chống lưng của Lý Long Thần cũng không yếu, thế nên thái độ của nhà họ Mã cũng không quá khó coi, sẵn sàng cho ông ấy một khoản bồi thường hậu hĩnh. Nếu đổi lại là một người không có chống lưng, có lẽ nhà họ Mã còn không chịu bồi thường cơ. Ngô Bình điềm nhiên nói: “Vua Tây Bắc không hù dọa được ai đâu, anh nghe tôi, không cần quá mềm yếu. Cho họ cổ phần cũng được, nhưng phải làm theo quy định. Ba mươi phần trăm cổ phần mỗi năm sinh ra bao nhiêu lợi nhuận, cứ yêu cầu họ tính mức bồi thường bằng ba mươi lần”. Lợi nhuận hằng năm mà Lý Long Thần kiếm được phải trên năm tỷ tệ, ba mươi lần tức là một trăm năm mươi tỷ, đây đúng là một con số khổng lồ. Lý Long Thần cười khổ: “Nhà họ Mã không thể nào đồng ý được”. Ngô Bình đáp: “Không đồng ý, tự khắc có cách đối phó với người không đồng ý”. Đúng vào lúc này, cửa viện bị người ta đẩy ra rất mạnh, những tiếng bước chân vang lên. Hồng Chiến vừa đứng dậy thì cửa phòng đã bị đạp bung, một nhóm người hùng hổ xông vào. Đi đầu là một chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc âu phục, đeo đồng hồ đắt tiền, bề ngoài trông rất thành đạt. Hắn ta đảo mắt một vòng rồi nhìn thẳng vào Lý Long Thần: “Lý Long Thần, người của tôi vẫn đang kiểm tra sổ sách, nhưng đương sự như ông chớ chạy lung tung, người của tôi có thể hỏi đến ông bất cứ lúc nào, ông phải đưa ra được lời giải thích hợp lý”. Sắc mặt Lý Long Thần rất khó coi, có cảm giác như đang bị sỉ nhục: “Cậu Mã, Lý Long Thần tôi cùng nhà họ Mã hợp tác nhiều năm, chưa có khoản nào sai sót. Bây giờ cậu dẫn một đám người tới chỗ tôi kiểm tra sổ sách, định coi Lý Long Thần này như bùn đất cho cậu muốn nắn thế nào thì nắn à?” Chàng trai nghe thấy câu này, đột nhiên bật cười: “Đúng thế đấy! Trong mắt nhà họ Mã, ông cũng chỉ là một cục bùn, muốn vo tròn hay bóp méo, phải xem tâm trạng của tôi thế nào!” Lý Long Thần giận dữ: “Mã Tiếu Phong, đừng bắt nạt người khác quá đáng!” Chàng thanh niên kia tên là Mã Tiếu Phong, hắn ta nở nụ cười nham hiểm: “Lý Long Thần, nếu không vì nể tình bao năm qua ông cống hiến cho nhà họ Mã, ông nghĩ nhà họ Mã đủ kiên nhẫn dây dưa cùng ông tới tận bây giờ? Nói thẳng cho ông biết, trong vòng ba ngày, nếu ông không nhường cổ phần, đừng trách nhà họ Mã không nể mặt!” Mã Tiếu Phong dùng giọng điệu của kẻ bề trên đứng chỉ điểm giang sơn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt và cao ngạo. Hắn ta tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng sư tổ Kiều Bộ Tiên và lão gia chủ của nhà họ Mã tôi quen nhau mà chúng tôi sẽ nhẫn nhịn ông mãi. Khi Kiều Bộ Tiên còn trẻ, miễn cưỡng có thể sánh vai với lão gia chủ. Nhưng sau này tu vi của lão gia chủ dần cao hơn, Kiều Bộ Tiên không xứng xưng huynh gọi đệ với ông ấy nữa rồi. Nói một câu khó nghe thế này, cho dù Kiều Bộ Tiên đứng trước mặt tôi ngay bây giờ thì ông ta cũng phải khách sáo thỉnh an tôi, gọi tôi một tiếng cậu chủ Mã!” Thảo luận về sư môn của anh ngay trước mặt đám đông khiến Ngô Bình không thể ngồi yên, anh đứng dậy nói: “Tên húy của sư phụ tôi mà để thứ tạp chủng như cậu gọi sao?”