Ngô Bình đã đứng trước mặt Mã Tiếu Phong từ lúc nào, giẫm lên mặt hắn ta mà nói: “Quay về bảo với gia chủ mới của Mã thị rằng, Lý Long Thần sẽ không nhường ra ba mươi phần trăm cổ phần. Không chỉ không nhường, nhà họ Mã các ông còn phải nhường ra ba mươi phần trăm cổ phần cho tôi!” Mã Tiếu Phong vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi, nhà họ Mã chắc chắn sẽ không tha cho mày!” Ngô Bình thoáng dùng sức, Mã Tiếu Phong cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy, hắn ta sợ hãi kêu la ầm ĩ: “Tha mạng, xin anh tha mạng!” Ngô Bình mới bớt lại: “Mã Tiếu Phong, lời tôi nói, cậu đã hiểu chưa?” Mã Tiếu Phong đáp: “Tôi nghe rõ rồi, sau khi về sẽ nói với ông nội tôi, Lý Long Thần sẽ không sang nhượng cổ phần, đồng thời nhà họ Mã còn phải tặng anh ba mươi phần trăm cổ phần”. Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cứ nói như thế. Bây giờ cậu có thể cút đi được rồi!” Anh vừa nhả chân ra, Mã Tiếu Phong bật dậy, dẫn theo nhóm người kia rời khỏi phủ Tử Long cứ như chạy trốn. Sau khi nhóm người của Mã Tiếu Phong rời đi, Lý Long Thần không khỏi cười khổ: “Sư thúc, sư thúc bảo hắn ta truyền lời như vậy, hai bên e là khó lòng giải quyết trong hòa bình”. Ngô Bình đáp: “Người ta bắt nạt tận nơi thì phản pháo toàn lực là đúng rồi, còn về hậu quả, tạm thời không cần suy tính”. Lý Long Thần nghiến răng: “Thôi kệ! Cứ “khô máu” với chúng nó thôi!” Bấy giờ Ngô Bình mới hài lòng: “Người luyện rõ, đáng lý ra phải hiếu chiến. Với cả, tôi nói rồi, người làm sư thúc như tôi sẽ giúp anh, anh không cần sợ”. Lý Long Thần cười gượng một tiếng: “Không đến mức sợ, trước kia tôi chỉ việc này không đáng để trở mặt với nhau; nhưng sư thúc nói vậy, tôi mới hiểu ra, gặp chuyện như vậy không thể nhượng bộ được”. Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Anh lùi một bước, đối phương sẽ tiến hai bước. Sau này anh sẽ phải lùi ba bước, lùi bốn bước, lùi đến khi cùng đường”. Sau đó anh hỏi: “Anh thử đoán xem, nhà họ Mã mất bao lâu mới phản ứng?” Lý Long Thần quanh năm giao thiệp cùng nhà họ Mã nên vô cùng am hiểu, ông ấy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhanh thì ba ngày, không thì năm ngày, nhà họ Mã nhất định sẽ phản ứng”. Ngô Bình đáp: “Ba ngày sau tôi sẽ tới bên này, giúp anh giải quyết rắc rối một cách triệt để”. Lý Long Thần cũng không biết Ngô Bình giải quyết bằng cách nào, nhưng ông ấy tin tưởng Ngô Bình tuyệt đối, Ngô Bình nói giải quyết được thì chắc chắn có thể giải quyết được. Lý Long Thần nóng lòng muốn tu luyện, uống hai chai rượu rồi chạy tới hậu viện tu luyện. Ông ấy muốn nhờ vào sức mạnh của tinh thạch linh hồn, mau chóng nâng cao bản thân. Ngô Bình được sắp xếp tới một tiểu viện yên tĩnh, anh ở trong tiểu viện luyện đoàn thể thuật thêm vài lần nên khoanh chân ngồi xuống, lượt lại Âm Dương giáo và truyền thừa của Phật thổ cực lạc trong lòng một lần. Nhất là truyền thừa của Phật thổ cực lạc, khiến anh cực kỳ hứng thú. Ví dụ như Vô Sinh ấn, Kinh Lôi chưởng, Ngưng Huyết Chỉ, thậm chí là Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà anh tu luyện chỉ là một phần rất nhỏ. Ví dụ như Kinh Lôi chưởng, công pháp nguyên bản của nó có tên là Thiên Lôi công, uy lực vô cùng mạnh. Kinh Lôi chưởng mà anh luyện chỉ phát huy chưa đầy một phần mười uy lực của nó.
Kinh Lôi chưởng đã luyện thuận tay từ lâu rồi, thế nên anh quyết định luyện công pháp thực sự đằng sau Kinh Lôi chưởng - Thiên Lôi công một lần.