Ngô Bình hỏi: “Nói như thế, chỉ cần có người khống chế được lối vào là khống chế được Địa Tiên Giới?” Thần Chiếu đáp: “Không ai có thể khống chế lối vào, nhưng phàm là người ra vào Địa Tiên Giới, ai cũng phải xuất trình một thứ làm vật dẫn đường. Ở Địa Tiên Giới, các thế lực đủ tư cách phát vật dẫn đường rất nhiều, thế nên ra vào Địa Tiên Giới không phải việc gì quá khó”. Ngô Bình hỏi: “Ông có vật dẫn đường không?” Thần Chiếu đáp: “Trên người tôi có ba vật dẫn đường”. Nói rồi, ông ấy lấy ra một tờ giấy dày, loại giấy này được chế tác từ công nghệ và chất liệu đặc thù, người ngoài không thể mô phỏng lại, bên trên còn được in dấu. Ngô Bình liếc mắt nhìn, trên con dấu viết hai chữ “Sơn Hà”. Thần Chiếu giải thích: “Vật dẫn đường này do Sơn Hà Tông phát ra, đây là con dấu của họ. Năm đó tôi giết được một kẻ địch mạnh, lấy được vài tấm thẻ dẫn đường trên người hắn ta. Loại vật dẫn đường này là dẫn đường tạm thời, chỉ có thể sử dụng hai lần, một lần tiến vào, một lần trở ra”. Ngô Bình hỏi: “Nói như vậy nghĩa là còn có vật dẫn đường vĩnh viễn?” Thần Chiếu gật đầu: “Có chứ, thường thì chỉ có thế lực lớn mới đủ tư cách cung cấp vật dẫn đường vĩnh viễn”. Ngô Bình đáp: “Đi thôi!” Hai người đi về phía một đỉnh núi, trên núi tuyết đọng rất dày, cho dù là người leo núi chuyên nghiệp cũng khó lòng leo tới nơi này. Thế mà trên đỉnh núi với điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy lại xây một cung điện bằng đá khổng lồ. Còn chưa lên núi, Ngô Bình đã trông thấy xung quanh có không ít người đang leo lên đỉnh núi, đồng thời cũng có số ít người khác từ trên đỉnh núi đi xuống. Có vẻ như họ là tu sĩ đang tiến vào Địa Tiên Giới và rời khỏi Địa Tiên Giới. Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, nơi này là điểm tiến vào Côn Luân, bởi vì nơi này thông thẳng tới núi Vô Tương của Địa Tiên Giới nên chúng tôi gọi nó là điện Vô Tương. Một lối vào khác thông thẳng với hồ Bảo của Địa Tiên Giới, chúng tôi gọi nó là điện Bảo”. Nói rồi, hai người cũng tới cửa điện. Ngô bình thấy người ở cửa điện vội vàng ra ra vào vào, không ai nấn ná thêm. Vả lại, những người này thậm chí không hề trao đổi bằng ánh mắt, ai nấy biểu cảm lãnh đạm như thế ai cũng nợ tiền họ vậy. Đại điện rất cao lớn, diện tích hơn mười mẫu, một khi tiến vào bên trong, đến cả biểu cảm của Thần Chiếu cũng trở nên lạnh lùng. Ngô Bình đành học theo ông ấy, cũng tỏ ra lạnh nhạt, giống như đeo mặt nạ vậy. Đại điện được chia thành hai khu vực, một bên là vào trong, một bên là ra ngoài. Đến hiện trường, Ngô Bình trông thấy một khung cửa hình vòm lơ lửng giữa không trung với đường kính lên đến ba mét, bên trong chỉ thấy một mảnh trắng nhờ, giống như khói sương đang lưu chuyển. Hai bên cổng vòm có bốn người đứng canh, họ mặc áo bào rộng thùng thình lẫn hai màu đỏ và trắng, đeo mặt nạ gỗ màu đen. Mỗi người tiến vào cổng vòm đều phải xuất trình thẻ dẫn đường, nếu không không thể vào trong được. Thần Chiếu không nói gì, bước tới đó giơ thẻ dẫn đường, một người trong số họ xua xua tay, ra hiệu cho ông ấy có thể vào trong.
Sau đó là Ngô Bình, anh cũng xuất trình thẻ dẫn đường, người đó cũng phất tay, thậm chí không nhìn mặt anh đã cho phép anh tiến vào.