Ba lần luyện thuốc, luyện ra được khoảng năm lạng Bồi Nguyên Tán. Bồi Nguyên Tán rất hữu hiệu với cơ thể của người bình thường, Ngô Bình quyết định sau này sẽ trộn chúng với sữa bột, để ông bà ngoại và ông nội uống một thời gian. Sau khi luyện thuốc, anh rất mệt mỏi, thế là lấy tinh thạch linh hồn ra hấp thu. Sau khi thần niệm khô cạn là thời điểm tốt nhất để hấp thu hồn lực. Khi trời sáng, Ngô Bình đã khôi phục được trạng thái tốt nhất, thần niệm của anh thậm chí còn mạnh thêm một vài phần. “Khá lắm, tiểu thoái bệnh cuối cùng cũng qua rồi”, anh mỉm cười. Thần Chiếu bước vào phòng: “Chúc mừng chủ nhân thuận lợi vượt qua gian nan!” Ngô Bình đáp: “Sau nay còn đại thoái bệnh, đến lúc đó sẽ hung hiểm hơn nhiều”. Thần Chiếu nói: “Chủ nhân cát nhân thiên tướng, nhất định có thể vượt qua thuận lợi”. Ngô Bình đáp: “Được rồi, không cần nịnh tôi nữa. Lão Thần, hôm nay chúng ta sẽ tới nhà Âu Dương!” Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân, hôm qua tôi hỏi một ông bạn già, ông ấy nói nhà Âu Dương đã cắm rễ ở Địa Tiên Giới rồi”. Ngô Bình nhíu mày: “Nhà Âu Dương đã tiến vào Địa Tiên Giới?” Thần Chiếu đáp: “Đúng vậy. Âu Dương Thánh Hoàng kia lọt vào danh sách mười người đứng đầu của bảng Nhân Tiên, thành công tiến vào một môn phái lớn của Địa Tiên Giới. Một người làm quan cả họ được nhờ, nhân cơ hội này, nhà Âu Dương sắp xếp không ít người tới Địa Tiên Giới. Một thời gian nữa, nhà Âu Dương chắc chắn sẽ rất có tiền đồ”. Ngô Bình hỏi: “Tinh nhuệ của nhà Âu Dương hiện giờ đều ở Địa Tiên Giới?” Thần Chiếu đáp: “Âu Dương Thánh Hoàng và những người nòng cốt hẳn là đều ở Địa Tiên Giới”. Ngô Bình cười khẩy: “Tốt lắm. Tôi đang định tới Địa Tiên Giới đây!” Đường Môn đã thành lập phân bộ ở Địa Tiên Giới, Đường Thái Khang hi vọng anh có thể qua đó một chuyến. Vả lại, trước kia anh đã muốn tới Địa Tiên Giới xem thử rồi. Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, để tôi đi cùng với cậu. Tôi ở Địa Tiên Giới nhiều năm, rất quen thuộc với tình hình bên đó”. Thần Chiếu này từng nương tựa vào một thế lực nào đó của Địa Tiên Giới, sau này ông ấy bị thương nên thế lực đó đã rũ bỏ. Nếu không nhờ Ngô Bình cứu giúp, có lẽ ông ấy đã mất sạch tu vi, trở thành một người bình thường rồi. Ngô Bình đáp: “Ừm, một lát nữa xuất phát”. Anh gọi Hồng Chiến tới, nhờ anh ta chuyển lời cho Lý Long Thần rằng anh phải rời đi trước, nhưng sẽ quay trở về Tử Long phủ trong vòng ba ngày. Thần Chiếu dẫn đường, một tiếng sau, họ đã xuất hiện ở núi Côn Luân. Núi Côn Luân là thủy tổ của mọi ngọn núi, độ cao trung bình hơn năm nghìn mét so với mực nước biển, còn gọi là Côn Luân Hư, Thần Sơn. Núi Côn Luân có vô số truyền thuyết, ví dụ như Tây Vương Mẫu, Thường Nga bôn nguyệt, Bạch Nương Tử, vân vân, tất cả đều liên quan tới Côn Luân. Khi Ngô Bình trông thấy núi Côn Luân, anh vô cùng kinh ngạc: “Lão Thần, Côn Luân và Địa Tiên Giới có liên hệ gì?”
Thần Chiếu đáp: “Lối vào trên mặt đất của Địa Tiên Giới chỉ có hai cái, tất cả đều nằm trong địa giới núi Côn Luân. Tôi nghe người ta nói, Địa Tiên Giới chỉ là một trong số nhiều không gian gấp của núi Côn Luân thôi”.