“Chưa đi được bao lâu thì tôi nhìn thấy một cây thuốc nở ba bông hoa có ba màu riêng là lam, trắng và đỏ, ngoài ra còn có quả màu tím và toả ra hương thơm rất lạ. Tôi vừa nhìn đã biết đó không phải cây thuốc bình thường nên định hái nó. Ai ngờ, bỗng có một con mãng xà khổng lồ lao ra, tôi bất ngờ quá nên đã chém nó một kiếm”. “Nó ghê lắm, quất đuôi đánh bay tôi ngay, sau đó nó lao về phía tôi rồi phun ra chất động có nhiều màu. Tôi chỉ ngửi một chút mà suýt ngất xỉu luôn rồi, may mà tôi có tu vi cao nên mới gắng gượng vung kiếm lên chém bay đầu nó. Dù con mãng xà đã chết, nhưng tôi cũng bị thương nặng, chất độc ngấm vào máu khiến tôi không thể cử động được. Về sau, may mà có người của Triển Anh đã cõng tôi về”. Ngô Bình chỉ để tâm đến bông hoa tam sắc đó, vừa nghe kể về hình dáng của nó, anh đã giật mình, lẽ nào là linh thảo Tam Bảo? Quả của cây này có tên là Tam Bảo Đan, còn quý hiếm hơn cả huyết chi. Anh bình tĩnh hỏi: “Ông Bạch, ông đã hái được cây thuốc kỳ lạ ấy chưa?” Bạch Tử Quy gật đầu: “Tôi đã sai người hái rồi cất đi rồi”. Sau đó, ông cụ nói với Bạch Triển Anh: “Triển Anh, con lấy cái hộp ấy ra đây”. Bạch Triển Anh cúi người mở một chiếc hộp ngọc ra, bên trong có một cây thuốc dài hơn hai mươi phân, cây thuốc mọc ba bông hoa và một chuỗi khoảng 20-30 quả màu tím to như hạt đậu. Bạch Tử Quy quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Thần y Ngô biết cây thuốc này ư?” “Đây là linh thảo Tam Bảo, một loại thuốc dẫn. Nếu tôi thấy nó sớm hơn thì đã dùng nó để giải độc cho ông rồi, hiểu quả cao hơn huyết chi nhiều”. Bạch Tử Quy thầm nghĩ Ngô Bình đúng là đệ tử của cao nhân, kiến thức của anh thật sâu rộng, ông cụ hỏi tiếp: “Cách dùng thế nào vậy?” Ngô Bình: “Quả của nó tên là Tam Bảo Đan, dùng để luyện đan”. Bạch Tử Quy giật mình: “Luyện đan? Thần y Ngô biết luyện đan ư?” Truyền thừa của người xưa ở nước Long Viêm biết về cách luyện đan, nhưng số lượng cực ít, tóm lại là Bạch Tử Quy chưa từng gặp ai bao giờ. Ngô Bình lắc đầu: “Tu vi của tôi thấp quá, muốn luyện đan thì ít nhất phải ở cảnh giới Tiên Thiên”. Bạch Tử Quy mừng rỡ: “Nói vậy là khi nào thần y Ngô đạt đến cảnh giới ấy thì có thể luyện đan được sao?” Đương nhiên Ngô Bình biết luyện đan, y thuật mà anh học có nội dung giới thiệu về phương pháp này, nhưng anh chưa có thời gian nghiên cứu kỹ. Anh không phủ định, mà thờ ơ nói: “Tôi chỉ biết sơ sơ thôi”. Mọi người có mặt ở đây đều chấn động, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt khác hẳn. Nếu một người nào đó biết luyện đan thì sẽ có địa vị rất cao trong giang hồ, thậm chí còn được ví với thần tiên. Bạch Tử Quy liếc nhìn Bạch Triển Linh, thế mà tên này dám đắc tội với thần y Ngô. Bạch Triển Linh biết ý, lập cúi cúi gằm mặt đi về phía Ngô Bình rồi chắp tay: “Thần y Ngô, gia đình tôi vô cùng cảm kích khi cậu đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi. Trước đó tôi sai nên đã có hành động thiếu suy nghĩ, ỷ thế hiếp người, mong cậu rộng lòng bỏ qua cho!” Ngô Bình: “Thôi, chuyện qua rồi, tôi cũng mong sau này ông hai trước khi làm gì nên suy nghĩ thật kỹ”. “Vâng vâng, thần y dạy chí phải”, Bạch Triển Linh mỉm cười: “Hôm nay cậu vất vả rồi, mong cậu nhận chút lòng thành này”. Ông ta dâng một tờ chi phiếu lên bằng hai tay, con số lớn khủng khiếp, những 20 triệu. Ngô Bình cũng không khách sáo mà nhận ngay: “Cảm ơn”. Thấy anh đã nhận tờ chi phiếu, Bạch Triển Anh mới thở phào một hơi, ông ta chỉ lo Ngô Bình từ chối.