Bạch Tử Quy nói: “Tiền đâu là gì, tôi muốn tặng cây linh thảo Tam Bảo này cho thần y Ngô”. Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tặng cho tôi ư?” Bạch Tử Quy gật đầu: “Nó vào tay tôi thì sẽ không thể phát huy được hết giá trị, nhưng thần y Ngô thì khác, nhất định cậu sẽ vận dụng nó một cách tốt nhất để giúp đời”. Ngô Bình thoáng do dự, anh mới chỉ nói một chút về giá trị của cây thuốc này, thật ra công hiệu của nó còn hơn thế nhiều! Nếu dùng đúng cách thì nó có thêt giúp một người dễ dàng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Ông Bạch tiến vào cảnh giới Tiên Thiên lâu chưa?” Cảnh giới Tiên Thiên tương đương với giai đoạn cuối của cảnh giới Hoàng, hay còn gọi là Trúc Cơ. Cảnh giới này rất quan trọng, nếu không củng cố vững chắc được thì không thể đột phá lên cảnh giới cao hơn. Bạch Tử Quy cười đáp: “Bảy năm rồi”. Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tiên Thiên còn có tên gọi khác là Trúc Cơ. Cách hít thở của ông Bạch rất lợi hại, nhưng lại không biết cách bồi dưỡng nên khiến thai tức yếu dần. Nếu tôi đoán không nhầm thì trong vòng hai năm nữa, ông sẽ tụt khỏi cảnh giới này”. Bạch Tử Quy tái mặt, ông cụ nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi xua tay: “Mọi người ra ngoài hết đi”. Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn Ngô Bình ở lại. Bạch Tử Quy cười khổ nói: “Cậu Ngô đúng là thần nhân! Đúng là từ ba năm trước, tu vi của tôi cứ thụt giảm dần”. Ngô Bình: “Đây là do ông không biết cách bồi dưỡng, phải bồi dưỡng thì mới củng cố tu vi được, cuối cùng sẽ đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn và đột phá bước đầu cảnh giới Tiên Thiên”. Bạch Tử Quy chắp tay nói: “Xin cậu chỉ dẫn cho!” Ngô Bình bình thản nói: “Vốn tôi không định nhiều lời đâu, vì đây là số phận của mỗi người. Nhưng nếu ông đã tặng linh thảo Tam Bảo cho tôi thì tôi không thể để ông thiệt được”. Sau đó, Ngô Bình tiến lên truyền thụ cách bồi dưỡng thêm ba thang thuốc bổ trợ để Bạch Tử Quy dùng vào từng thời điểm khác nhau. Dược liệu trong thang thuốc của Ngô Bình đều rất đắt, nhưng nhà họ Bạch rất giàu nên không thành vấn đề. Nhận được truyện thụ của Ngô Bình xong, mặt Bạch Tử Quy đỏ lên, ông cụ nhảy ra khỏi thùng thuốc rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình vội cản lại: “Ông đừng làm thế”. Song, Bạch Tử Quy vẫn quyết quỳ dưới đất: “Cả đời này tôi cũng không quên ơn cậu, xin cậu nhận của tôi một lạy”. Bí pháp tu hành vô cùng quý, những chỉ dẫn của Ngô Bình như khiến Bạch Tử Quy sống lại! Chỉ có cách quỳ lạy mới khiến Bạch Tử Quy bày tỏ được lòng cảm kích của mình. Ngô Bình lắc đầu nói: “Ông Bạch, ông mau về chỗ đi, bí truyền này là bí mật giữa hai chúng ta, ông đừng nói cho ai biết, kể cả con cháu của ông”. Bạch Tử Quy đồng ý ngay: “Xin cậu yên tâm! Nếu chưa được cậu cho phép thì tôi sẽ giữ kín như bưng”. Bấy giờ, Ngô Bình mới hài lòng nói: “Ông nghỉ đi, tôi xin phép!”
Sau khi về phòng mình, Ngô Bình phát hiện Tiết Thái Hổ vẫn đang ở đây, gã nhăn nhở bước tới nói: “Cậu Ngô!”