Ngô Chấn Đông: “Ngủ làm gì, bố không thấy mệt chút nào. Tiểu Bình, cách hít thở của con hay thật đấy, bố thấy khí tức đang lưu chuyển trong người luôn, đó là khí công à?” Ngô Bình cười đáp: “Kiểu như thế ạ”. Hai người về phòng, Ngô Bình vừa định đi ngủ thì nhận được điện thoại từ số lạ, là Thành Ngư gọi tới. Thành Ngư cười hỏi: “Đội trưởng Ngô, cậu đã suy nghĩ xong chưa?” Ngô Bình biết anh ta hỏi về chuyện thủ lĩnh của Thiên Long nên trả lời ngay: “Tôi đồng ý”. Thành Ngư vui vẻ nói: “Đội trưởng Ngô đúng là người thông minh, không làm chúng tôi thất vọng. Mười giờ sáng nay, chúng ta gặp nhau ở tổng bộ của Thiên Long nhé”. Ngô Bình: “Được, tôi sẽ tới đúng giờ”. Thành Ngư: “Đội trưởng Ngô, thủ lĩnh của Thiên Long là một vị trí rất cao quý. Vì thế, chúng tôi phải thử thách cậu, hoi vọng cậu sẽ phối hợp”. Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”. Sau đó, Ngô Bình đi dạo vài vòng Đường Lâu với Ngô Chấn Đông, đến hơn chín giờ, anh mới đến tổng bộ Thiên Long. Anh đã từng đến đó mấy lần nên rất thông thuộc đường đi. Thành Ngư đã đến từ trước, ngoài ra còn có hơn 20 người khác. Xem ra họ đều là các nhân vật chủ chốt của tổ chức, ví dụ như các đội trưởng, nhân viên tình báo hoặc người phụ trách mảng tài chính. Thành Ngư cười nói: “Đội trưởng Ngô, còn chờ mỗi cậu thôi đó, ngồi đi”. Ngô Bình gật đầu, sau đó ngồi xuống một vị trí. Anh thấy mọi người ở đây vẫn chưa biết anh sẽ làm gì ở Thiên Long, vì ánh mắt của họ chỉ tập trung vào Thành Ngư. Thành Ngư: “Thưa các vị, thủ lĩnh Đoàn Long của chúng ta đã bị tà ma chiếm thân thể nên đã hi sinh vì nước. Chúng ta đều vô cùng tiếc thương, nhưng tổ chức không thể một ngày thiếu thủ lĩnh. Vì thế, hôm nay tôi mời mọi người đến đây để đầu thủ lĩnh mới”. Một người đàn ông râu quai nón cười phá lên nói: “Nếu bầu thủ lĩnh mới thì tôi xin đề cử đội trưởng Trần Tố”. Một người đàn ông ngoài 40 mặc đồ màu trắng chợt xua tay nói: “Anh Dương, để thành chủ nói đã, anh đừng chen lời”. Người đàn ông râu quai nón cười trừ: “Được rồi, mời thành chủ nói tiếp”. Thành Ngư không giận mà nói: “Thủ lĩnh mới do thành viên của tổ chức bầu chọn, cuối cùng sẽ do thần tướng quyết định. Mọi người hãy bàn với nhau xem chọn ai đi”. Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, chọn người này người kia. Ngô Bình ngồi im lặng một bên. Anh phát hiện hình như mọi người ở đây chia làm ba phe, phe thứ nhất theo đội trưởng đội tình báo là Trịnh Hoài. Phe thứ hai theo Trần Tố của tổ hành động Bắc Mỹ, phe còn lại theo La Quan Tân - quản lý hậu cần và kho. Cả ba người này đều không hề đơn giản, tin tức của đội tình báo rất nhạy, đội hậu cần thì quản lý việc chi tiêu và kho hàng của tất cả mọi người, đội còn lại thì có thực lực mạnh nhất và từng coi Đoàn Long và con át chủ bài. Thành Ngư đi tới cạnh Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Ngô, thử thách đầu tiên của cậu là thuyết phục những người này”.
Ngô Bình biết ai cũng muốn làm thủ lĩnh, nếu anh không thể hiện bản thân thì họ sẽ không tâm phục khẩu phục, vì thế anh gật đầu rồi nói: “Để tôi làm thủ lĩnh cho”.