Thần Y Trở Lại

chương 1740 “vậy chứng tỏ là họ đều luyện sai hết”.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về Ngô Bình, có người khinh bỉ, người nghi hoặc, người tò mò. Người đàn ông râu quai nón nói: “Cậu là cái thá gì?” Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Tôi có thể đánh bại ông bằng một tay và một chiêu”. Người đó là cao thủ cảnh giới Võ Vương, ngoài ra còn là đội trưởng đội ở Tây Bắc, anh ta lạnh giọng nói: “Thế ư? Cậu đang nằm mơ đấy à?” Ngô Bình: “Không tin thì lên thử đi!” Người đàn ông râu quai nón bước lên rồi cười lạnh nói: “Để tôi xem, tên chém gió như cậu định đánh bại tôi kiểu gì”. Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì đã thấy Ngô Bình biến mất rồi. Ngay sau đó, người đàn ông râu quai nón đã phải cả kinh rồi nhảy lên, nhưng đã muộn, môt bàn tay thò từ bên hông lên đã đánh vào thắt lưng ông ta. Ông ta kêu hự một tiếng rồi ngã xuống, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy. Mọi người xung quanh được phen trố mắt ngạc nhiên, họ không nhìn rõ Ngô Bình biến mất thế nào và xuất hiện sau lưng người đàn ông râu quai nón ra sao. Người đàn ông râu quai nón hỏi: “Cậu dùng võ công gì vậy?” “Có nói thì ông cũng không biết đâu”’, Ngô Bình đáp rồi liếc nhìn những người khác: “Còn ai không phục thì có thể khiêu chiến tôi”. Thành Ngư cười khà khà: “Để tôi giới thiệu, đây là Ngô Bình - đội trưởng của Hắc Thạch”. Đội trưởng Trần Tố của Bắc Mỹ đứng dậy rồi nói: “Trần Tố của đội Bắc Mỹ xin thỉnh giáo”. Ngô Bình nhìn người đó rồi hỏi: “Ông là đệ tử của chùa Đại Thiền à?” Trần Tố ngẩn ra, rất ít người biết lai lịch của ông ấy, sao Ngô Bình biết vậy? Vì thế, ông ấy hỏi: “Đúng, sao đội trưởng Ngô biết?” Ngô Bình: “Ông đã luyện Cầm Long Thủ và Kim Cương Chưởng của chùa Đại Thiền nên tôi mới đoán thế. Nhưng tiếc là ông luyện cả hai môn võ công ấy đều có vấn đề rồi”. Hai môn võ công này là niềm kiêu hãnh suốt đời của Trần Tố nên ông ấy lập tức nổi giận: “Cậu bảo hai môn công pháp của tôi có vấn đề ư? Vỡ vẩn, đến thầy tôi nhận xét tôi luyện rất tốt nữa là!” Ngô Bình lắc đầu: “Vậy chứng tỏ là họ đều luyện sai hết”. Trần Tố tức đến bật cười, Ngô Bình vừa coi thường ông ấy, còn khinh luôn cả sư phụ ông ấy: “Vậy là đội trưởng Ngô cũng luyện hai công pháp trên đúng không?” Ngô Bình: “Không tin lời tôi à? Vậy ông hãy thi triển Cầm Long Thủ để tỉ thí với tôi đi”. “Được, xin thỉnh giáo!”, nói rồi, Trần Tố quặp tay lại rồi tấn công Ngô Bình. Ngô Bình học Cầm Long Thủ từ Chu Truyền Anh, anh nhanh chóng thi triển rồi khoá một cánh tay của Trần Tố lại. Trần Tố kinh ngạc, định vùng ra, nhưng chợt thấy tay mình đau nhói, sau đó toàn thân tê dại, không thể cử động. Ông ấy vừa tức vừa sợ: “Cậu!” Ngô Bình: “Cầm Long Thủ là một môn công pháp thực hiện khả năng cầm, tóm, rèn luyện sự biến hoá, nhưng ông lại luyện thành ngạnh công”. Trần Tố chấn động hỏi: “Cậu cũng là đệ tử của chùa Đại Thiền ư?”

Ngô Bình: “Không hẳn, nhưng cũng có liên quan”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio