Diệp Huyền ra sức vẫy tay, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương về phía đó. Nhìn thấy Ngô Bình, mắt hai cô gái sáng lên rồi gật đầu chào anh. Sau phần đầu của buổi lễ là phần công chiếu chính thức. Phim có cốt truyện cô đọng, không lủng củng, tình tiết kịch tính, các phân đoạn tình cảm được đan xen vừa phải. Hơn nữa, Lâm Băng Tiên đã vô cùng nỗ lực, kỹ năng diễn xuất tốt hơn hẳn năm ngoái. Đặc biệt là những cảnh hành động của Trần Lăng Sương vô cùng mãn nhãn. Trên phạm vi toàn thế giới, bỏ qua những bộ phim dùng kỹ xảo thì khó có nữ diễn viên nào vượt được Trần Lăng Sương trong khoản đóng những phân cảnh hành động. Buổi công chiếu kết thúc, Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên bước về phía Ngô Bình. “Anh Ngô Bình”, Lâm Băng Tiên vui vẻ sà vào lòng anh. Trần Lăng Sương nhún vai, nói: “Nhanh lên, tôi còn chưa được ôm đâu đấy”. Lâm Băng Tiên đỏ mặt, sau đó mới buông Ngô Bình ra. Ngô Bình cười nói: “Băng Tiên, em diễn tốt lắm”. Trần Lăng Sương cười hỏi: “Còn tôi thì sao?” Ngô Bình: “Cô là diễn viên lão làng rồi, còn cần phải nói sao?” Trần Lăng Sương lườm anh một cái rồi nói: “Tôi mà lão cái gì chứ?” Diệp Huyền cười hi hi nói: “Hai người đẹp, chúng ta đừng đứng đây nữa. Đi, đi tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện thôi”. Chỗ tổ chức buổi công chiếu cách Đường Lâu không xa nên Ngô Bình quyết định đưa họ tới Đường Lâu. Đến nơi, bốn người họ tám chuyện một lát. Sau đó, Lâm Băng Tiên đột nhiên nói: “Anh ơi, mấy hôm trước bố em đã liên lạc với em”. Ngô Bình rất ngạc nhiên, lần trước anh xem quẻ giúp Lâm Băng Tiên. Quẻ nói bố cô ấy chưa chết, nhưng không ngờ lại liên lạc lại sớm như vậy. Anh cười nói: “Đó là chuyện tốt, bố em đang ở đâu?” Lâm Băng Tiên: “Ông ấy đang ở Mexico, nói là bận làm ăn ở bên đó. Tạm thời không thể rời khỏi đó nên bảo em tới tìm ông ấy”. Ngô Bình hỏi: “Ông ấy không về nước được sao?” Lâm Băng Tiên lắc đầu: “Ông ấy nói rất bận. Mẹ em rất nhớ ông ấy nên nằng nặc nói muốn tới Mexico”. Ngô Bình gật đầu: “Đoàn tụ sớm cũng tốt. Có điều ở Mexico quá hỗn loạn, để anh cử người đưa mẹ con em đi”. Lâm Băng Tiên gật đầu: “Em cảm ơn anh!” Trần Lăng Sương cười nói: “Vừa hay phim mới của tôi có một phân cảnh quay ở Mexico. Để tôi đi cùng Băng Tiên, như vậy sẽ có bạn”. Ngô Bình: “Cũng tốt. Sang bên đó có vấn đề gì thì liên lạc với tôi ngay nhé”. Những tổ chức khác chưa nói nhưng riêng Hắc Thiên Giáo và Thiên Long của anh đều có căn cứ ở vùng Nam Mỹ. Hơn nữa, Đường Môn cũng rất có sức ảnh hưởng ở Mexico. Họ nói chuyện đến chiều tối thì Ngô Bình dặn người của Đường Lâu dọn tiệc lên. Họ tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện. Diệp Huyền biết ý nên ăn uống được một lúc liền kêu đau bụng rồi tiện thể kéo theo Trần Lăng Sương với lý do nhờ cô ấy đi mua thuốc cùng. Cứ như vậy, sau tám giờ, ở Đường Lâu chỉ còn lại Ngô Bình và Lâm Băng Tiên.
Lâm Băng Tiên cười tươi rói nhìn anh rồi hỏi: “Anh, người có nickname “anh Đông Hoàng Thái Nhất” lúc em phát trực tiếp chính là anh đúng không?”