Gã đàn ông vừa đá cậu bé lạnh lùng nói: “Hoá ra thứ tạp chủng này là con các người? Các người dạy con kiểu gì vậy? Dạy nó đánh người à?” Hạ Lam giận dữ đáp: “Sao anh có thể đánh trẻ con cơ chứ! Anh có còn là người không?” Gã đàn ông cười lạnh: “Nó đánh con tôi nên tôi đánh nó đấy thì sao! Mẹ kiếp, có tin chỉ một câu của tôi cũng đủ cho cả nhà các người đi đời không?” Gã đàn ông này vô cùng tàn bạo, ánh mắt lộ vẻ hung ác. Sau đó hắn ta gầm lên với hiệu trưởng: “Lập tức đuổi học thứ tạp chủng này cho tôi! Nếu không thì trường này không cần mở cửa nữa!" Ngô Bình giao Lạc Nhi cho Hạ Lam. Anh đứng dậy, mắt nhìn gã đàn ông rồi nói: “Anh đá con trai tôi một cái, vậy để tôi đá lại anh một cái”. Gã đàn ông cười lạnh: “Đá tao? Mày thử xem…” Ngô Bình giơ chân đạp một cái khiến gã đàn ông bay xa mười mấy mét, sau đó lộn nhào mấy vòng rồi rơi tõm xuống hồ nước gần đó. Hiệu trưởng đơ người, nói với Ngô Bình: “Anh vừa gây hoạ rồi. Đó là ông chủ Phùng, là ông hai nhà họ Phùng đó!” Ngô Bình giơ tay tát luôn hiệu trưởng ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Thân là giáo viên mà lại để mặc tên rác rưởi này doạ dẫm, thậm chí động tay chân với trẻ con. Các người cũng xứng làm giáo viên sao?” Hiệu trưởng đau đến nỗi kêu khóc ầm ĩ, các giáo viên khác sợ hãi lùi ra xa. Ngô Bình lạnh lùng nói: “Bảo ông chủ tài trợ cho trường mẫu giáo của các người đến biệt thự số một vịnh Bạch Long gặp tôi!” Nói rồi anh mặc kệ mấy người đó, đi tới chỗ hồ nước nhấc gã đàn ông kia lên. Anh vỗ vỗ vào người hắn vài cái rồi nói: “Mấy ngày tới đây, anh sẽ đau đớn đến nỗi chết đi sống lại. Không muốn chết vì đau thì ngoan ngoãn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long cầu xin tôi nhé!” Dứt lời, Ngô Bình lại ném gã đàn ông xuống hồ nước. Hắn ta uống mấy ngụm nước to xong mới lồm cồm bò lên được. Lúc này hắn đã kinh sợ đến không thốt nên lời. Ngô Bình ôm lấy Lạc Nhi rồi kéo Hạ Lam rời khỏi đó. Đi được một đoạn, anh hỏi: “Lạc Nhi, con đánh bạn sao?” Lạc Nhi: “Bố nuôi, là bạn ấy đánh con trước. Lại còn tè vào người con, mắng con là đồ con hoang”. Ngô Bình: “Đánh hay lắm, sau này còn ai dám làm vậy với con thì nhớ phải cho nó một trận nên thân!” Lạc Nhi: “Bố nuôi, nhỡ con đánh không lại thì sao?” Ngô Bình cười đáp: “Sao lại đánh không lại? Lát bố nuôi dạy con kungfu”. Lạc Nhi mắt sáng như sao, reo lên: “Hay quá, bố nuôi quá lợi hại!” Hạ Lam vẫn đang buồn bã vì con trai bị đánh, mắt cô ấy ngân ngấn nước rồi run rẩy nói: “Lạc Nhi, là do mẹ không tốt. Mẹ không nên gửi con đến trường mẫu giáo”. Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không cần tự trách mình như vậy, con trẻ sớm muốn