Hạ Lam không hiểu hết sự quý giá của bột linh châu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi”. Sau khi dạy Lạc Nhi mấy động tác, Ngô Bình quay lại biệt thự số một vịnh Bạch Long. Vừa về anh đã thấy Đường Tử Di ở đó. Đường Tử Yên đã gọi điện cho cô ấy, nói Ngô Bình đến Vân Kinh nên Đường Tử Di lập tức đến ngay. Đường Tử Di đang tham gia một cuộc họp khá quan trọng nhưng nhận được điện thoại thì chẳng thèm họp nữa, tự mình lái xe đến vịnh Bạch Long. Đã lâu không gặp nên Đường Tử Di mặc kệ Đường Tử Yên cũng đang ở đó mà lao vào lòng Ngô Bình, nũng nịu: “Đồ vô lương tâm, bao nhiêu lâu mới tới Vân Kinh gặp em”. Ngô Bình mỉm cười vỗ vai cô đáp: “Không phải anh đã đến rồi sao?” Đường Tử Yên đảo mắt chán chường, cảm thấy đôi chim ri này quá vô vị nên nói: “Em còn có việc, không làm phiền hai người nữa”. Đường Tử Yên vừa đi khỏi, Đường Tử Di đã nồng nhiệt ôm hôn Ngô Bình. Hai người họ hôn nhau từ ngoài sân vào đến trong nhà, sau cùng hạ cánh trên sô pha. Hai người họ hôn nhau một lúc lâu đến nỗi Đường Tử Di bắt đầu thấy khó thở. Lúc này cô mới buông anh ra rồi ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: “Lúc trước em liên lạc với anh, sao anh không trả lời em?“ Ngô Bình: “Mấy ngày trước anh ở trong Địa Tiên Giới, ở đó không có sóng điện thoại nên đương nhiên anh không nhận được điện thoại”. Nói rồi, nhìn sắc mặt Đường Tử Di có vẻ xanh xao mệt mỏi nên anh hỏi: “Tử Di, gần đây em bận lắm hả?” Đường Tử Di lười biếng rúc vào lòng anh, nói giọng nũng nịu: “Còn phải nói sao, người ta mệt sắp chết rồi đây. Thị trấn phỉ thuý đã bắt đầu kinh doanh rồi, nhà máy thuốc tháng sau sẽ sản xuất thuốc viêm gan B. Còn nữa, ở tập đoàn Đường Thị cũng có một đống việc, ngày nào e cũng bận đến tận hai ba giờ sáng”. Ngô Bình không khỏi xót xa: “Không phải anh nói rồi sao, những việc lặt vặt chi tiết cứ giao cho giám đốc phụ trách. Một mình em dù có giỏi đến mấy cũng không thể làm xuể”. Đường Tử Di: “Anh không biết giờ người được việc rất khó tìm sao? Có điều dần dần sẽ ổn thôi, em đã nhờ công ty tuyển dụng tìm giúp rồi”. Ngô Bình lắc đầu: “Xem ra chỉ ăn đào tiên thì không ổn, anh phải giúp em tăng cường thể chất mới được”. Đường Tử Di tò mò: “Tăng cường thể chất kiểu gì? Luyện công sao?” Ngô Bình cười đáp: “Dùng cái này”. Nói rồi anh lấy ra một cái hồ lô màu xanh, chính là một trong số mười ba cái đan hồ mà anh có. Dược lực của đan hồ này có tác dụng luyện hình, tăng cường sức khoẻ tinh thần. Hơn nữa tác dụng của nó sẽ phát huy từ từ. Nếu đan hồ phát huy toàn bộ dược lực có thể khiến thể chất của Đường Tử Di ít nhất đạt tới tiêu chuẩn như Võ thần! Đường Tử Di nhìn cái hồ lô rồi hỏi: “Hồ lô đựng rượu hả anh?” Ngô Bình: “Đây là đan hồ. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày em phải ngâm nó vào nước, sau đó uống hết nước. Uống nửa năm là cơ thể sẽ có cải thiện rõ rệt”. Nói rồi anh lấy ra một cái lọ nhỏ. Bên trong có một viên Băng Cơ Ngọc Cốt Đan. Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này là bảo vật luyện hình, giá trị không thể đong đếm. Loại đan dược này thích hợp dùng cho nữ nhưng lại có yêu cầu khá cao về thể chất. Đường Tử Di từng ăn đào tiên, lại uống bột linh châu nên thể chất thuần khiết, hoàn toàn phù hợp để sử dụng Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này.
Ngô Bình: “Tử Di, quá trình sẽ hơi đau, em cố gắng một chút nhé, cùng lắm là mười phút thôi”.