Đường Tử Di: “Còn sao nữa anh, tại lúc trước chém gió ghê quá nên suýt bị thổi cho bay người. May mà họ phanh kịp, sau khi trả nợ xong thì vẫn còn dư đâu 1 tỷ gì đó”. Sau đó, cô ấy lại nhìn Ngô Bình rồi nói: “Em bảo này, đừng nói là anh vẫn đang thương hại tên Lư Tuấn Phi đấy nhé? Em nói thật cho anh biết, anh ta vừa khoẻ lại một cái là đi khắp nơi ở Vân Kinh để kết bạn ngay, nghe phong phanh đâu là đang tìm cơ hội để trả thù anh đấy”. “Trả thù tôi ư?”, Ngô Bình cau mày, anh hoàn toàn tuyệt vọng với Lư Tuấn Phi. Sao người anh em thân thiết của anh lại thành ra như vậy? Nếu anh ta không giở trò với Ngô Bình thì anh sẽ giúp nhà họ Lư phất lên nhanh chóng nhờ tài năng và mạng lưới quan hệ của mình. Nhưng tiếc là Lư Tuấn Phi cũng hấp tấp hệt như Tôn Tinh. Đường Tử Di khuyên nhủ: “Loại người như Lư Tuấn Phi thì thành danh cái sẽ quên người cũ ngay, anh đừng nể nang gì cả”. Sau đó, cô ấy nói tiếp: “Thôi kệ anh ta đi, chúng ta nói chuyện khác vui hơn. Hôm qua, Tiết Thái Hổ đã cho người lái một chiếc xe chống đạn tới rồi bảo là tặng anh, hi vọng anh sẽ hợp tác với ông ta”. Trước đó, Ngô Bình đã mượn xe của Tiết Thái Hổ, nhưng anh đã trả khi về. Không ngờ gã lại cho người lái cả nghìn cây số tới Vân Kinh, điều này khiến Ngô Bình rất bất ngờ. Đường Tử Di: “Vua phỉ thuý đang nịnh nọt anh đấy, anh nhận đi. Lát em sẽ bảo người lái xe tới”. Ngô Bình gật đầu nói: “Giờ tôi sẽ gửi tin nhắn các thứ cần thiết cho cô, lát cô chuẩn bị một chút rồi chiều mình sẽ đến vịnh Bạch Long”. Đường Tử Di sáng mắt lên nói: “Đi phá giải tà khí ở đó hả anh?” Ngô Bình: “Thử xem sao”, anh đang có đồng tiền phép Đại Ngũ Đế đã khai quang trong tay nên khá tự tin. Đường Tử Di cười nói: “Được, em sẽ về chuẩn bị ngay, tiện thể thông báo cho Trác Khang luôn”. Đường Tử Di hào hứng rời đi, Ngô Bình tranh thủ khám cho cho Lâm Mỹ Kiều một lúc. Buổi trưa, Lâm Băng Tiên đích thân xuống bếp, cô ấy nấu ăn khá ngon, ai ăn cũng thấy vui. Một giờ chiều, tài xế của Đường Tử Di đã lái một chiếc xe chống đạn tới. Chiếc xe này đến từ một hãng nổi tiếng của châu Âu, mỗi năm hãng chỉ sản xuất một trăm chiếc xe chống đạn, giá giao động khoảng hơn một trăm triệu nên cũng thuộc hàng xe sang. Ai không biết sẽ nghĩ nó là một chiếc xe không có tên tuổi, nhưng người sành sỏi thì sẽ khiếp sợ trước giá tiền của nó ngay. Khá nhiều nhà giàu trên thế giới đều thích loại xe này. Một lát sau, Ngô Bình đã xuất phát đến vịnh Bạch Long. Vị trí anh đến lần này là chỗ bắt được cá vua. Trác Khang và Đường Tử Di đã đến rồi, Đường Minh Huy và Từ Quý Phi cũng đang ở đây, xem ra bọn họ đều khá coi trọng việc này nên đều đang đầy hi vọng vào khả năng của Ngô Bình. “Anh ba, chú Đường”, Ngô Bình chào hỏi. Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, trông cậy cả vào cậu đấy!” “Chú cứ yên tâm”, anh rất tự tin. Từ Quý Phi hỏi: “Chú có chắc không?” “Khoảng 90 phần trăm”, Ngô Bình đáp. Từ Quý Phi giơ ngón tay cái lên: “Chú giỏi thật đấy, anh phục sát đất!” Ngô Bình không nhiều lười nữa mà đi đến gần chiếc xe, sau đó lấy đồ mà Đường Tử Di đã chuẩn bị ra, đó là các mảnh thuỷ tinh nhiều màu sắc, ngoài ra còn có chu sa, giấy viết bùa chú và cuộn thiếc. Anh sắp bày một trận pháp dẫn lôi phá sát khí nên cần có thuỷ tinh ngũ sắc và sợi thiếc.