Anh bắt đầu bảo mọi người bày trí, khoảng nửa tiếng sau, anh đã bày thuỷ tinh và cuộn thiếc xuống trận pháp, sau đó dùng mực đỏ viết 24 câu bùa chú rồi dán lên thuỷ tinh. Chuẩn bị xong xuôi, anh lẩm bẩm gì đó rồi khẽ hô lên, sau đó ném tiền phép về phía cuộn thiếc. Đồng tiền vừa rơi xuống thì cuộn thiếc đã phát sáng, một tia sáng bay vút lên cao dẫn dụ sấm sét. Hôm nay đúng ngày âm u, trời đầy mây đen nên ngay sau đó đã có tiếng sẹt sẹt vang lên, một tia sét khổng lồ giáng xuống cuộn thiếc. Loáng cái, tất cả thuỷ tinh và bùa chú đều phát sáng, sau đó kết thành một đại trận kỳ diệu. Một luồng hắc khí bốc lên từ mặt đất của vịnh Bạch Long rồi hoá thành một con rồng gầm gừ giận dẽ, nó chống lại thiên uy như không cam tâm bị tiêu diệt. Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, đây là rồng ư? “Rắc!” Ánh sáng từ thuỷ tinh và bùa chú cùng tia sét thứ hai hoà vào nhau đã đánh tan sát khí. Ngay sau đó, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, mây đen tan biến, mặt trời ló dạng, cả vịnh đều sáng bừng lên. Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để quan sát thì thấy sát khí ở đây đã biến mất hoàn toàn. Anh mỉm cười nói: “Thành công rồi”. Đường Tử Di cười nói: “Anh, anh giỏi quá!” Trác Khang cười ha hả: “Tốt quá rồi! Ngày mai chúng ta khởi công luôn thôi, chúng ta sắp thành trùm ở Vân Kinh rồi”. Ngô Bình không để ý Trác Khang nói gì, vì anh đang mải nhìn chăm chú về một phía. Anh nhìn thấy đang có luồng khí tím mờ ảo nổi lên trong phạm vi bán kính 50 mét. “Linh khí Tử Long?”, Ngô Bình thầm gào thét trong lòng, khó kiềm chế được cơn chấn động. Đường Tử Di hỏi: “Anh sao thế?” Ngô Bình định thần lại đáp: “Tử Di, tôi muốn xây một ngôi biệt thự ở đây”, nói rồi, anh cầm lấy cuộn thiếc vạch một vòng lớn ở xung quanh. Phạm vi lên đến cả nghìn mét vuông, không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Trác Khang cười nói: “Đơn giản! Đến lúc đó, tôi sẽ nói với bên thiết kế làm riêng ở chỗ này, chỗ ở của cậu Ngô thì phải đặc biệt một chút chứ”. Ngô Bình nói: “Phiền ông! Nhưng chúng ta hợp tác làm ăn nên tôi sẽ trả đủ tiền, cứ trừ vào hoa hồng của tôi nhé”. Trác Khang xị mặt nói: “Cậu Ngô, cậu nói là coi chúng tôi là người ngoài à? Khoảng đất này coi như quà tôi và Tử Di tặng cậu”. Từ Quý Phi cười nói: “Đúng đấy, chú đừng khách sáo với Trác Khang làm gì. Không có chú thì vình này chỉ có bỏ hoang thôi, chính chú đã truyền cho nó sự sống mà”. Ngô Bình lắc đầu nói: “Không, em phải trả tiền chứ, sát khi nổi lên ở đây nên cần phải xây một căn nhà ở chỗ này trước. Sau này, nó sẽ là mắt phong thuỷ trấn áp cả dự án, em cũng cần bố trí một chút”. Nghe thế thế, Trác Khang không cố chấp nữa mà nói: “Được, khi nào dự án khởi công thì chúng ta sẽ xây nhà ở đây đầu tiên”. Lý do Ngô Bình muốn xây nhà ở đây là vì linh khí Tử Long rất hiếm. Chờ khi nào anh đột phá vào cảnh giới Huyền hay tiến vào bậc võ vương thì sẽ tới hấp thu nó sau. Đây là một loại linh khí vô cùng hiếm có, nếu hấp thu được nó thi sau này tu vi của anh sẽ tăng nhanh chóng.