Ngô Bình: “Tôi là thủ lĩnh của Thiên Long”. Người thanh niên ngạc nhiên hỏi: “Anh là Long chủ ư? Sao Thiên Long lại đến nơi nhỏ bé này?” Ngô Bình: “Tôi cũng đang muốn hỏi anh vậy đấy”. Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi biết vì sao họ bảo tôi giết người ở đây rồi”. Ngô Bình cau mày: “Còn ai đứng sau lưng anh nữa à?” Người thanh niên: “Ừm, người đó bảo tôi giết người ở tiểu khu này, chỉ cần tôi giết được trên 50 người thì sẽ được thưởng 100 tiền bùa. Trước đó, tôi còn thấy khó hiểu không biết tại sao họ muốn giết người. Nhưng giờ thì tôi rõ rồi, mục đích của họ chính là dụ anh đến đây”. Ngô Bình biến sắc mặt, lập tức biết đây là một cái bẫy nên nói: “Mau rút thôi!” “Muộn rồi”, người thanh niên tỏ vẻ tuyệt vọng: “Đại trận của tôi chỉ cần thay đổi một chút thôi là biến thành Thiên Sát Tuyệt Mệnh Trận. Người ở tiểu khu này sẽ chết hết, kể cả anh và tôi”. Hắn vừa nói xong, một luồng sát khí khủng khiếp đã bủa vây xung quanh, tiểu khu lập tức chìm trong biển sương mù màu đen. Ngô Bình rất bình tĩnh, anh hô lớn: “Người các người muốn giết là tôi, giờ tôi khoanh tay chịu trói, được không?” Nói rồi, anh giơ cả hai tay lên. “Thật không? Xem ra cậu cũng không đến nỗi ngu dốt, biết mình không thể chạy thoát được”, một giọng nói già nua vang lên, sau đó có một bóng đen bay tới rồi rơi xuống trước mặt Ngô Bình. Đó là một cái gông cho tử tù thời cổ đại, ở giữa có một lỗ thủng cho vị trí cổ, hai cái lỗ nhỏ hai bên để tay, ngoài ra còn có xích để trói chân lại. Giọng nói già nua ấy: “Không muốn người ở đây chết thì tự trói mình lại”. Ngô Bình: “Được”. Anh nói với Thẩm Hạ: “Anh đeo lên giúp tôi”. Thẩm Hạ tái mặt nói: “Không được đâu Long chủ, họ không phải người giữ chữ tín đâu”. Ngô Bình: “Làm đi”. Thấy anh kiên quyết như vậy, Thẩm Hạ cắn răng đeo gông lên cho anh, sau đó đến xích chân. Trông Ngô Bình bây giờ hệt như một phạm nhân cổ đại, tay chân không thể cử động. Hơn nữa, gông và xích này đều là pháp khí, nó sẽ liên tục phóng ra năng lượng để trấn áp toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình, khiến anh không thể sử dụng thần niệm được. Ngô Bình vốn đang trong giai đoạn bị bệnh Đại Thoái, cơ thể yếu ớt, giờ bị cùm lại thì còn yếu hơn cả người bình thường. Ngô Bình: “Tôi đã làm theo lời các người rồi, hi vọng các người cũng giữ lời”. Giọng nói kia: “Ngũ Truyền, dẫn cậu ta đến bãi đậu xe dưới lòng đất”. Người thanh niên bị thương đứng dậy nói: “Vâng”. Hắn dẫn Ngô Bình đi