Người đó nói: “Nếu đã bắt được cậu rồi thì đương nheien chúng tôi sẽ không phí sức làm những người phàm này làm gì, vì thế cậu không phải lo”. Người đó vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã cảm thấy đại trận bên ngoài bị gỡ bỏ, sát khí cũng biến mất. Anh hỏi người đó: “Ông là ai?” Người đó cười lớn đáp: “Tôi là ai không quan trọng, mà giờ cậu sắp chết rồi có biết thì cũng làm gì đâu, đúng không?” “Ai bảo tôi sắp chết?”, Ngô Bình thờ ơ nói. Vù! Viêm Dương xuất hiện, tay cầm kiếm Hắc Long rồi chém xích dưới chân Ngô Bình, sau đó đến gông trên cổ. “Cái gì?”, ba người kia hoảng hốt, người đang nói chuyện vung tay lên, một đại thủ trảo màu xanh xám chộp về phía Ngô Bình. Trông thấy tài năng của ông ta, Ngô Bình đoán ít người này cũng phải là Chân Nhân cảnh giới Linh Biến giống Đường Thái Canh. Viêm Dương lao đến rồi tung một quyền phá tan đại thủ trảo ấy, người ra tay kêu lên hự một tiếng, suýt nữa ngã nhào. Đúng lúc này, người ở phía bên trái chợt cất một giọng nói quái lạ. Ngô Bình cảm thấy lưng mình lạt toát, anh ngoái lại thì nhìn thấy một cương thi mặt mày hung dữ đang tấn công mình. Anh vẫn đang yếu nên không thể né kịp. Ngay sau đó, đã có hai bóng người xuất hiện, cương thi kia bị chém làm bốn đoạn, còn hai long vệ mới đến thì đứng cạnh Ngô Bình với khí thế oai phong. Người ở giữa hừ nói: “Ngô Bình, cậu tưởng họ có thể bảo vệ được cậu ư? Ngũ Độc Tuyệt Mệnh Chú, tấn công!” Một lá bùa bay lên rồi rơi xuống người Ngô Bình. Tay anh đang cầm sẵn bùa cứu mạng mà đại sư Thanh Liên cho nên lập tức sử dụng ngay. Một ánh sáng màu vàng bao phủ toàn bộ người Ngô Bình, bùa chú của người kia va chạm với áng sáng này một cái là nổ tung rồi biến mất ngay. Tấn công thất bại, người đó vừa tiếc của vừa ngạc nhiên. Ngạc nhiên là bởi Ngô Bình có thể phá được Ngũ Độc Tuyệt Mệnh Chú của ông ta, tiếc của là bởi lá bùa này rất quý, ông ta cũng không có nhiều. Ngô Bình đã dùng mất một lá bùa cứu mạng nên cũng đang tiếc đứt ruột, anh nghiến răng nói: “Chết đi!” Hai long vệ và Viêm Dương cũng ra tay, mỗi người xử lý một tên. Thực lực của ba người này đã ở cảnh giới Chân Nhân, tuy long vệ có thực lực rất mạnh, nhưng thi thoảng vẫn bị yếu thế, còn Viêm Dương đã nhanh chóng xử lý được người ở giữa rồi giải về trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình chĩa kiếm vào mặt ông ta rồi hỏi: “Ông là người của Thần Chú Môn hả?” Người đó bị Viêm Dương bắt nên mặt mày bí xị: “Dù phải chết thì tôi cũng phải lôi cậu đi cùng, U Minh Hoả Chú, tấn công!” Ầm! Đột nhiên người ông ta bùng lên một ngọn lửa mày đen, ngọn lửa dữ dội giúp ông ta thoát khỏi trói buộc của Viêm Dương, sau đó quấn chặt lấy Ngô Bình. Ngọn lửa màu đen lan đến khắp cơ thể của Ngô Bình ngay lập tức. Làn da anh bỏng rát, Ngô Bình hét lên rồi gọi to: “Chị ơi!” Ngay sau đó, có một chiếc lá biến thành ánh sáng xanh, sau đó tạo thành một tấm màn chắn trước mặt Ngô Bình, ngăn cách ngọn lửa ở bên ngoài.
Ánh sáng đó vừa che chở cho Ngô Bình, vừa trị thương cho anh nên không lâu sau, Ngô Bình đã bình thường trở lại.