Mua quần áo xong, Vardi đặt phòng trong một khách sạn, ba người vào trong đó ở. Đây là một căn phòng xép, Ngô Bình ở một phòng, Vardi và Lâm Nhu, mỗi người ở một phòng. Đến bữa trưa, Ngô Bình cũng không muốn ăn vì anh thật sự không thích đồ ăn Đông Nam Á, có đói cũng thà ăn mỳ chứ cũng chẳng muốn ăn đồ ăn bên này. Vardi hỏi: "Giáo chủ, gần đây có một nhà hàng do người Viêm Long mở, mùi vị cũng tạm được, hay là chúng ta đến đó ăn?" Ngô Bình đáp: "Được. Vardi, xem ra cậu rất rành bên này." Vardi cười nói: "Trước 15 tuổi, tôi đã lăn lộn trong thành phố này hai năm. Mấy năm rồi không trở về, nơi này gần như chẳng thay đổi gì". Khách sạn cũng cho thuê xe, Vardi thuê một chiếc xe công vụ, ba người cùng đi đến nhà hàng đó. Nhà hàng làm ăn khá được, đa số là người Viêm Long đến ăn. Ở Ngô Ca, có hơn một triệu người Viêm Long, chiếm 9% tổng số dân ở đây. Kinh tế ở đây cũng không phát đạt, tiền lương của người bình thường chỉ bằng một nửa của người Viêm Long. Có điều, người dân nơi đây lại theo đạo Phật, đa số đều hiền lành. Ba người tìm một chỗ ngồi, Vardi đi gọi món. Ngô Bình vừa ngồi xuống thì chợt cảm nhận được gì đó, cơm cũng không ăn nói: "Mọi người ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc đã". Anh đi ra khỏi nhà hàng, đối diện là một cây bồ đề, dưới tàng cây có một con trâu đá đang nằm, trông cực kỳ bóng loáng, xem ra bình thường đều có người ngồi. Ngô Bình thấy dưới tàng cây không có ai bèn ngồi xuống cảm nhận thiên nhiên. Thoáng chốc, anh đã phát hiện trên không xuất hiện mấy trăm cái lốc xoáy năng lượng, có mấy cái ở Viêm Long không có. Anh vẫn chưa phát hiện tình trạng này ở Á Mã. Ngô Bình cẩn thận cảm nhận, phát hiện ba loại năng lượng thượng phẩm có ghi lại trong Bát Cửu Huyền Kinh! Chúng lần lượt tương ứng với Lực Địa Độn, lực Thiên Giáp trong linh khiếu và Âm Dương Thần Lực trong thần khiếu. Anh như nhặt được vàng, cơm cũng không đứng dậy đi đến một chỗ khác thử xem có thể cảm nhận được ba loại năng lượng này hay không. Nhưng lại khiến Ngô Bình thất vọng rồi, một khi rời xa nhà hàng thì anh sẽ không thể cảm nhận được ba loại năng lượng thượng phẩm ấy. Tại sao lại thế? Ngô Bình kinh ngạc, nghĩ mãi mà không ra. Sau khi quay lại nhà hàng, đồ ăn đã bưng lên. Ông chủ là dân di cư đời thứ năm, tính cách cực kỳ nhiệt tình, còn tặng Ngô Bình một bình rượu. Ngô Bình có tâm sự nên không có tâm trạng ăn cơm, hỏi: "Vardi, gần đây có di tích cổ nào không?" Vardi cười đáp: "Giáo chủ, quả thật có một chỗ, tên là chùa Cổ, cách đây chỉ vài trăm mét". Ngô Bình gật đầu nói lát nữa sẽ đến xem. Anh vừa ăn vừa hỏi tình hình ở Ngô Ca. Nơi đây, quyền lực cao nhất đều nằm trong tay quốc vương. Có điều, mấy năm gần đây, quyền lực của tướng quân Hồng Kim càng ngày càng lớn đã sắp lấn át quốc vương. Ngô Ca là một quốc gia Phật Giáo, có 97% người dân tôn thờ đạo Phật, nhà sư trong nước có địa vị rất cao. Ở Ngô Ca, có hai vị đứng đầu Phật Môn được gọi là Tăng Vương. Hai vị Tăng Vương này, một người là Tăng Vương Pháp Tông, một người là Tăng Vương Đại Tông và họ đều có một ghế trong quốc hội. Dù là tướng quân Hồng Kim cũng phải tôn trọng họ vài phần. Vừa cơm nước xong, Ngô Bình đã nói: "Vardi, chúng ta đến chùa Cổ đi". Vardi nói: "Giáo chủ, chùa Cổ đã đóng cửa từ mấy chục năm trước, không mở cửa với du khách nữa. Song tôi có quen trụ trì nơi đó, người khác không thể vào nhưng chúng ta lại khác".