Ngô Bình cười hỏi: "Cậu còn quen cả trụ trì à?" Vardi nói: "Hồi đó, tôi thường xuyên đói bụng bèn thường đến chùa Cổ làm công, kiếm miếng cơm. Trụ trì rất tốt, thường cho tôi tiền xài, còn cạo đầu cho tôi nữa". Ngô Bình hỏi: "Chùa Cổ kia chắc cũng có bề dày lịch sử nhỉ?" Vardi đáp: "Đúng vậy, hình như đã có từ trước nước Ngô Ca rồi. Giáo chủ, Tăng Vương trước khi kế vị đều phải đến chùa Cổ một chuyến đó. Chỉ là, những dân đen như chúng tôi hiểu biết có hạn, không biết nguyên nhân vì sao". Ngô Bình lại nói: "Vậy càng phải nhanh chân đến xem. Vardi, chúng ta cũng không phải đi không, cậu nói với trụ trì, tôi sẽ cúng cho chùa Cổ một trăm triệu đôla." Vardi hoảng sợ: "Giáo chủ, quyên một trăm triệu đôla á? Nhiều quá, họ thường chỉ cúng mấy trăm hay mấy triệu thôi". Ngô Bình: "Đã đến tức là có duyên, không sao." Vardi đi trước dẫn đường, chẳng bao lâu đã nhìn thấy một ngôi chùa trong rừng cây. Ngô Bình đứng trước chùa thì càng cảm giác được năng lượng cao ở đây còn nồng hơn bên ngoài rất nhiều! Cổng chùa đóng chặt, Vardi dùng sức gõ cửa. Một lát sau, cổng được mở ra, một nhà sư trung niên đi ra hỏi: "Các vị thí chủ đến chùa Cổ có chuyện gì à?" Đối phương nói tiếng địa phương nên Ngô Bình nghe không hiểu. Vardi bước lên trước chắp tay chào, nói: "Thưa thầy, con là Vardi, người còn nhớ con không?' Nhà sư trung niên kia ngẫm nghĩ một lát rồi cười rộ lên: "Là con à. Vardi, con về rồi hả?' Vardi lại nói: "Thưa thầy, anh Ngô nghe tên chùa Cổ đã lâu, nay đến cúng chút tiền lấy lộc". Nhà sư nghe nói là tới cúng dường lập tức nở nụ cười nói: "Hóa ra là Bồ Tát Ngô, mời vào!" Sau khi Ngô Bình bước vào chùa, chỉ thấy bên trong cổ thụ che trời, khắp nơi đều truyền đến tiếng đọc kinh. Anh được mời đến một gian nhà, nơi này chuyên chuẩn bị cho khách quý, hoàn cảnh tĩnh lặng. Sau đó, nhà sư trung niên bèn đi mời trụ trì bảo Ngô Bình chờ. Vardi nói: "Giáo chủ, trụ trì mà biết giáo chủ muốn cúng một trăm triệu đô la thì chắc sẽ cười rung răng giả luôn mất". Ngô Bình không nói gì, anh cảm thấy rất kỳ lạ, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều thầy chùa nhưng lại chẳng có ai có tu vi cao thâm. Dù là nhà sư trung niên ban nãy cũng chỉ là một người bình thường. Chùa Cổ này rõ ràng có hoàn cảnh phi phàm nhưng sao lại không có tu chân? Anh khoanh chân ngồi xuống cảm nhận năng lượng, Lần này, Ngô Bình càng cảm giác được ba loại năng lượng thượng phẩm kia rõ hơn. Anh cảm thấy nếu tu luyện trong đây, tốc độ hấp thu năng lượng sẽ nhanh hơn mười lần so với dưới cây bồ đề! Bấy giờ, có một nhà sư hơn sáu mươi tuổi đi tới, cười nói: "Xin chào Bồ Tát Ngô, tôi là trụ trì chùa Cổ!" Ngô Bình cũng đứng dậy chào: "Thưa trụ trì, tôi tới đây là muốn chiêm ngưỡng quý chùa, tiện thể cúng chút tiền vàng mã". Anh nói xong, Vardi lập tức đưa ra một tấm séc. Đây là một tấm séc có thể đổi thành tiền mặt trong những ngân hàng chính quý tại các nước, trị giá một trăm triệu đô la. Cả đời Trụ trì gặp được rất nhiều người cúng dường, kinh nghiệm phong phú nên cũng biết tấm séc ấy. Ông ta nhìn thấy giá trị của nó thì lập tức cuống quýt cúi chào, vui vẻ nói: "Cảm ơn Bồ Tát Ngô!" Ngô Bình nói: "Thưa trụ trì, nghe nói cơm chay của quý chùa rất ngon, tôi có thể ăn thử không?" Trụ trì cười nói: "Đương nhiên là được rồi, xin chờ một lát, tôi lập tức đi căn dặn ngay!" Sau khi trụ trì rời đi, Ngô Bình bảo Lâm Nhu và Vardi đừng làm phiền mình, anh phải tranh thủ mở ra linh khiếu! Cửa đầu tiên phải mở chính là linh khiếu thứ bảy, anh bắt đầu hấp thu Lực Địa Độn. Lực Địa Độn nhanh chóng ngưng tụ thành một dòng nước lũ chui vào cơ thể Ngô Bình rồi đắng thẳng đến linh khiếu. Kinh nghiệm của anh rất phong phú, chưa đến