Nhiệm vụ này vừa được giao, chưa tới năm phút đã có người nhận. Ngô Bình bảo Diệp Huyền chú ý đến động tĩnh ở Thiên Kinh, có chuyện gì lập tức báo với anh. Thật không ngờ người nhận nhiệm vụ kia quá cao tay, chưa tới ba tiếng đồng hồ, Diệp Huyền đã gọi cho anh. “Tiền bối, lão già Chu xong đời rồi. Nhưng sao người biết trước vậy?” Ngô Bình cười đáp: “Tôi tiên tri được. Đúng rồi, lão ta bị “đốn hạ” kiểu gì vậy?” Diệp Huyền cười đáp: “Lão ta cũng đen, có người tung clip lão ta đang vui vẻ cùng gái lạ. Chậc chậc, già rồi mà biết chơi ra phết. Còn nữa, có một ông lớn nào đó muốn đối phó với lão ta, cho nên đã giở trò ném đá giấu tay, lão già đó chẳng mấy chốc sẽ xong đời. Nửa tiếng trước, lão ta đã bị bắt giam rồi. Hơn nữa thư ký và đám tay chân của lão cũng bị giám sát chặt chẽ”. Nói đến đây, Diệp Huyền tiếp: “Lão già Chu này chắc chắn đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó rồi nên không chỉ bị gài mà cả sản nghiệp ở nước ngoài cũng bị cuỗm mất luôn. Ha ha, tiền bối, lão già này đắc tội với tiền bối sao?” Ngô Bình không phủ định cũng không khẳng định mà chỉ đáp: “Tiếp tục nghe ngóng đi nhé, có tin gì mới thì nói với tôi”. Diệp Huyền cười đáp: “Thủ đoạn của tiền bối càng ngày càng cao minh. Đúng rồi tiền bối, tiền bối ở đâu để đệ tử đến tìm người”. Ngô Bình: “Tôi đang ở nước Á Mã, ở đây nhiều người đẹp lắm”. Diệp Huyền mừng rỡ: “Vậy đệ tử đến đó được không?” Ngô Bình: “Không được”. Diệp Huyền kêu lên: “Tiền bối, chơi gì kỳ vậy!” Ngô Bình: “Chuyên tâm tu luyện cho tôi. Một thời gian nữa tôi sẽ về kiểm tra, nếu không tiến bộ thì xem tôi xử lý anh thế nào!” Nói mấy câu chuyện phiếm rồi Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Sư huynh tôi đâu?” Nghe Ngô Bình nhắc đến Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền thở dài thườn thượt: “Tiền bối đừng nhắc nữa. Ông già nhà đệ tử cứ rảnh một cái là tìm đối tượng cho đệ tử xem mắt, đòi đệ tử sinh cháu trai cho ông ấy”. Ngô Bình: “Vậy thì anh sinh một đứa đi. Sư huynh chẳng qua là nôn nóng muốn bế cháu thôi”. Diệp Huyền đáp: “Đệ tử còn chưa muốn kết hôn, mục tiêu của đệ tử là trở thành sát thủ hàng đầu”. Ngô Bình: “Dã tâm lớn thế này, sau này để tôi nói với sư huynh. Sư huynh mà biết anh có chí thế này thì chắc mừng rớt nước mắt”. Diệp Huyền đầu hàng: “Tiền bối, đệ tử sai rồi. Mục tiêu của đệ tử là tu thành Địa Tiên, làm rạng danh Đông Phật tiên sinh nhà chúng ta!” Nói đến đây, Diệp Huyền chợt nhớ ra: “Tiền bối, bộ phim đó công chiếu rồi. Tiền bối xem chưa?” Ngô Bình biết Diệp Huyền đang nhắc đến phim của Lâm Băng Tiên nên hỏi: “Vậy sao? Đã chiếu rồi sao?” Diệp Huyền cười đáp: “Đã công chiếu bảy ngày rồi, tổng lượng vé bán ra là 2.45 tỷ vé”. Ngô Bình kinh ngạc: “Bán được nhiều vậy sao?” Diệp Huyền: “Đệ tử đã tính rồi, lượng vé bán ra trong nước có lẽ không ít hơn năm tỷ vé”. Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá. Còn tình hình ở phòng vé nước ngoài thì sao?”
Diệp Huyền: “Bởi vì biên kịch, đạo diễn, thậm chí là cả nhà sản xuất của bộ phim đều nổi tiếng toàn thế giới nên thuê về tốn nhiều tiền nhưng đắt xắt ra miếng. Hôm qua bộ phim đã công chiếu tại các phòng vé lớn trên thế giới, ngày đầu tiên ở phòng vé Bắc Mỹ đã thu lại một triệu đô la, tính đến nay đã thu được khoảng hơn mười triệu đô. Ở phòng vé châu Europa thì ngày đầu tiên thu được chín triệu Euro, tính đến nay cũng được hơn chục triệu Euro rồi. Ở các quốc gia khác cũng liên tục công chiếu các bộ phim mới”.