Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Từ nhỏ tôi có bạn bè gì đâu, lên đại học được một tháng thì thân với mấy bạn ấy. Khi nào thấy chán thì tôi sẽ gọi điện cho họ, thi thoảng thì đi chơi”. Ngô Bình gật đầu: “Có vài người bạn sẽ tốt hơn”. Đường Băng Vân: “Đi thôi, anh đi cùng tôi”. Ngô Bình chỉ vào mình: “Tôi cũng đi ư?” Đường Băng Vân chán nản nói: “Họ suốt ngày giói thiệu bạn trai cho tôi, làm tôi phát bực lên được, lần này tôi phải dẫn anh đi để họ dừng ngay trò ấy lại”. Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không đi đâu”. Đường Băng Vân lừ mắt: “Không đi ư?” Ngô Bình nhắc lại: “Ừm, không đi”. Đường Băng Vân nhìn anh một lát rồi chợt cười nói: “Đối diện trường đại học Thục là học viện vũ đạo, ở đấy có vô vàn mỹ nữ, anh không đi là tiếc đấy”. Ngô Bình cười lạnh nói: “Cô ai xinh như cô không? Nếu không thì tôi cứ ngắm cô thôi, khỏi phải đi làm gì cho mệt”. Đường Băng Vân đảo mắt nói; “Nếu anh chịu đi với tôi thì tôi sẽ đồng ý một điều kiện của anh”. “Thật không?”, Ngô Bình nổi hứng, sau đó liếc nhìn vóc dáng cực phẩm của Đường Băng Vân đến mức suýt rớt nước miếng. Đường Băng Vân bắt đầu thấy hối hận, đừng nói là tên này định tận dụng cơ hội sàm sỡ mình nhé? “Nhưng trừ việc có ý đồ với tôi ra”, cô ấy lập tức bổ sung. Ngô Bình thở dài: “Băng Vân, cô nghĩ nhiều rồi, tôi là ai chứ? Cùng lắm tôi chỉ muốn sờ vào cô một cái thôi, chứ không có suy nghĩ gì đâu”. “Sờ cái đầu anh ấy!”, Đường Băng Vân vung tay lên nhưng đã bị Ngô Bình bắt được, anh còn nhân cơ hội đó túm lấy tay cô ấy, một cảm giác mịn màng, nõn nà lan toả vào tay anh. Đường Băng Vân nhanh chóng rụt tay lại rồi hỏi: “Rồi anh có đi không?” Ngô Bình cười nói: “Đi, nhưng giờ vẫn sớm, ăn cơm đã”. Chẳng mấy chốc, đầu bếp đã mang thức ăn ra, đều là các món nổi tiếng của Thục, Ngô Bình ăn ngấu nhiến. Đường Băng Vân không ăn mấy, mà chỉ uống canh, sau đó ngồi xem Ngô Bình đánh chén. Lúc này, Ngô Bình hỏi cô ấy: “Nhiệm vụ cô bảo lần trước khi nào bắt đầu?” Đường Băng Vân: “Bên kia vẫn chưa tìm thấy huyệt mộ, nhưng chắc sang tháng là cùng”. Ngô Bình: “Tốt rồi, nếu cô không bận thì tôi chuyện muốn nhờ”. Đường Băng Vân: “Chuyện gì thế?” Ngô Bình: “Có một lò luyện đan bị chôn khá sâu dưới sông, cô có cách nào lấy lên không?”