Đường Băng Vân tỏ vẻ không tin: “Chém gió, đến những người ở cảnh giới Địa Tiên còn chẳng mấy ai là thầy luyện đan, mà anh đòi luyện được cơ”. Ngô Bình chỉ cười, chứ không giải thích. Hai người ăn uống xong thì cũng đã bốn giờ chiều, sau đó cùng rời khỏi nhà, để đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn Đường Băng Vân. Trước khi đến bữa tiệc, Đường Băng Vân còn đi mua quà cho bạn mình, vì thế hai người đi chọn quà trước. Với Đường Băng Vân mà nói thì chọn quà cho bạn thân không khó, cái khó là phải chọn được một món quà phù hợp. Vì bạn cô ấy không biết cô ấy là cô chủ nhà họ Đường, vì cô ấy chưa từng nhắc đến chuyện này. Từ nhỏ đến lớn, Đường Băng Vân đều dùng phấn lớn thời gian vào việc tu luyện nên không rành chuyện mua sắm. Những bộ đồ có giá cả trăm nghìn hay chỉ một trăm cũng không có gì khác biệt trong mắt cô ấy cả, đó cũng là lý do mà cô ấy phải kéo Ngô Bình đi cùng. Miên Thành là thành phố kớn nhất của Tây Nam với dân số cả chục triệu người, kinh tế chiếm một phần ba của Thục, là một thành phố phát đạt. Hiện giờ, Đường Băng Vân và Ngô Bình đang bàn xem nên mua quà gì trên con phố mua sắm sầm uất nhất ở đây. Đúng lúc này, một chiếc xe đua màu bạc đã dừng ở bên cạnh, một người đàn ông xỏ khuyên tai khoảng 25 tuổi bước xuống xe, sau đó huýt sáo với Đường Băng Vân rồi cười nói: “Người đẹp, đi hóng gió với anh không?” “Biến!”, Đường Băng Vân chỉ đáp lại một câu. Tên kia biến sắc mặt: “Mẹ kiếp! Dám đuổi anh đây à? Có biết anh là ai không hả?” Đường Băng Vân cười lạnh hỏi: “Là ai nào?” Người đàn ông hừ một tiếng: “Em có biết nhà họ Minh không?” Đường Băng Vân tỏ vẻ coi thường: “Tôi còn tưởng ai, hoá ra là gia tộc hạng hai, thế anh có biết tôi là ai không?” Người đàn ông kinh ngạc, sau đó có dự cảm không ổn, anh ta nuốt nước miếng hỏi: “Em là ai?” Đường Băng Vân thờ ơ đáp: “Tôi họ Đường, Đường của Đường Môn ấy”. Người đàn ông run rẩy, suýt nữa sợ đến mức tè ra quần. Nếu ví Đường Môn là một con quái vật khổng lồ thì nhà họ Minh của anh ta chỉ như một con kiến hôi, có thể bị họ giậm bẹp bất cứ lúc nào. Anh ta vội xã xuống xe, sau đó cung kính khom người với Đường Băng Vân: “Xin lỗi cô Đường, mong cô lượng thứ”. Đường Băng Vân liếc nhìn chiếc siêu xe của anh ta rồi hỏi: “Xe này của anh à?” Người đàn ông vội gật đầu: “Là chiếc Bugatti phiên bản giới hạn, tôi phải xin mãi thì mẹ mới mua cho”. Đường Băng Vân gật gù: “Để xe lại, còn anh đi được rồi”.