Ngô Bình tát cho ông ta một cái méo mặt, răng cũng rụng cả ra. Ma Tam ngã vật ra đất ngất xỉu, không dậy nổi, hai tên sau lưng ông ta tái mặt rồi lùi lại. Ngô Bình lừ mặt nói: “Quỳ xuống!” Ngô Bình quát lên rồi thi triển quyền ý, hai tên kia không chịu được nên quỳ ngay xuống đất, sợ tới mức suýt tè ra quần. Ngô Bình cầm ly rượu lên rồi rót vào mặt Ma Tam, ông ta kêu gào thảm thiết rồi tỉnh lại. Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi hỏi lại lần nữa, ông là người của ai?” Ma Tam biết gặp được đối thủ, hơn nữa thực lực còn mạnh nên vội nói: “Cậu bạn, tôi là người của Bao Thái”. “Bao Thái - 1 trong Tứ Hiêu ư?”, Ngô Bình hỏi. Ma Tam gật đầu: “Vâng”. Tứ Hiêu chính là bốn cao thủ cảnh giới Khí, nhưng giờ với Ngô Bình thì họ không là gì nữa rồi. Anh hỏi tiếp: “Ông đến đây đòi nợ hả? Ai nợ ông?” Ma Tam chỉ vào chị Thanh: “Là em cô ta”. Ngô Bình hỏi: “Nợ bao nhiêu?” “Gốc là năm trăm nghìn, nhưng cả lãi nữa thì hơn một triệu rồi”, Ma Ta rụt rè đáp. “Khốn kiếp! Gốc có năm trăm nghìn mà giờ đòi người ta những hơn một triệu?”, Ngô Bình nhấc chân lên đạp Ma Tam: “Chị ấy chỉ nợ ông năm trăm nghìn thôi, được không?” “Được, được ạ”, Ma Tam gật đầu, dù ông ta có ngông nghênh đến mấy thì giờ cũng không dám nhiều lời. Ngô Bình nói với chị Thanh: “Chị Thanh, chị có năm trăm nghìn ở đấy không?” Chị Thanh không ngờ Ngô Bình này lại có uy như vậy, chị ta mừng rỡ rồi vội nói: “Có, có chứ, để tôi đi lấy luôn”. Chị ta chạy đi lấy tiền rồi quay lại ngay. Ngô Bình đập tiền lên bàn rồi nói: “Năm trăm nghìn đây, ông cầm rồi biến đi. Giờ gọi cho Bao Thái bảo đến gặp tôi”. Ma Tam chột dạ vì đây cũng là ý của ông ta, nếu Bao Thái đến thì kiểu gì cũng xử lý Ngô Bình! Vì gần đây, Bao Thái vừa đột phá cảnh giới luyện khí thành sức mạnh, dù Ngô Bình có mạnh đến mấy thì cũng không thể đọ lại được! Với Ma Tam mà nói thì luyện khí thành sức mạnh chính là đẳng cấp nhất rồi. Vì thế, ông ta lập tức gọi cho Bao Thái ngay. Điện thoại kết nối, ông ta kể lại mọi việc ngay, cuối cùng chốt một câu: “Ông Bao, ông mau đến đi ạ”. Bao Thái đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên thấy có điềm ngay: “Đó là ai?” Ma Tam không biết Ngô Bình nên lịch sự hỏi: “Xin hỏi quý danh của cậu?” Ngô Bình thờ ơ đáp: “Bảo với ông ta tôi là Ngô Bình”.