Ngô Bình cười nói: “Thế thì thôi vậy”. Nhưng anh vẫn ghi nhớ chuyện này, để có cơ hội sẽ nhờ người tìm hiểu giúp. Sau đó, Ngô Bình được Thi Công Danh mời ra uống trà và trò chuyện một lát, cuối cùng anh lấy dược phách rồi ra về. Thi Công Danh và Đồ Bảo Toàn tiễn anh xuống dưới tới khi nhìn anh lên xe rồi rời đi. Chờ chiếc xe đi xa rồi, Đồ Bảo Toàn mới nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con đã gây phiền phức cho người, làm người mất hai khối dược phách”. Bụp! Thi Công Danh đánh vào đầu Đồ Bảo Toàn rồi cười mắng: “Vớ vẩn, phiền cái gì? Con đã giúp ta kết giao với đại tông sư, đó là vinh hạnh của chúng ta đấy! Hai khối dược phách kia có là gì chứ? Hơn nữa, giá trị của chúng cùng lắm chỉ có 20 triệu thôi, mà người ta trả giá cao ngất, ta còn lời đấy”. Đồ Bảo Toàn sáng mắt lên: “Sư phụ, người không lỗ thật ạ?” Thi Công Danh cười nói: “Không lỗ mà còn lời được 40 triệu”. Đồ Bảo Toàn cảm thán: “Đúng là đại tông sư có khác, chi mạnh tay thật, tự nhiên tặng không cho người mấy chục triệu”. Thi Công Danh nói: “Con thì biết cái gì, với địa vị của cậu ấy thì mấy chục triệu có là bao. Nhớ lấy, sau này mà có cơ hội thì nhất định phải qua lại với cậu ấy nhiều vào”. Đồ Bảo Toàn gật đầu thật mạnh: “Vâng, con nhớ rồi”. Ngô Bình lái xe thật nhanh về nhà bb, giờ mới hơn bảy giờ sáng, mẹ cô ấy đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Thấy Ngô Bình quay lại, bà ấy tươi cười nói: “Tiểu Bình, mau vào ăn sáng đi”. Ngô Bình cũng không làm khách mà ngồi ăn với bb luôn. Vì sáng nay có tiết dạy nên ăn xong là Ngô Bình kéo Ngô Bình đi luôn, mẹ cô ấy có giữ thế nào cũng không được. Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình đã đưa bb đến trường, sau đó lái xe về nhà mình. Về tới nhà, anh bê hai khối dược phách xuống xe rồi mang vào phòng nghiên cứu. Trong khối dược phách nặng năm cân có mọt cái cây màu tím to như bàn tay, ngoài ra cây này đã kết được hai trái cùng màu. Ngô Bình nhìn chăm chú vào cái cây đó rồi lẩm bẩm: “Không lẽ là Tử Tô Tiên Thủ?” Trong cuốn sách về thuốc có nói Tử Tô Tiên Thủ là một loại dược liệu rất nổi tiếng, một trong các tác dụng của nó là giúp người tu hành tiến vào trạng thái tỉnh ngộ. Nếu dùng nó để chế thuốc thì có thể luyện chế ra một loại đan dược rất quý là Tỉnh Ngộ Đan! Loại đan dược này có rất nhiều công dụng, giúp ích rất lớn cho các tu sĩ đang ở ngưỡng chuẩn bị đột phá. “Được đấy, kiếm được món ngon rồi”, Ngô Bình mỉm cười rồi nhìn sang khối thứ hai. Khối này nặng 15 cân, bên trong có một dây mây màu xanh, trên đó có mấy chiếc lá màu