Khương Phụng Tiên mừng rỡ: “Cảm ơn thầy”. Ngô Bình nói: “Hôm qua, Vu Vương đã nhiều lần ra tay, thủ đoạn rất tuyệt tình, ông ta định phá hỏng kế hoạch Kinh tiến của Đường Lâu. Ông có ý kiến gì trong chuyện này không?” Khương Phụng Tiên đảo mắt, ông ta là người sành sỏi nên nói ngay: “Thưa thầy, chuyện này cứ giao cho đệ tử xử lý! Đệ tử sẽ đi gặp Vu Vương và bảo ông ta biết điều”. Ngô Bình lắc đầu: “Ông ta đã ra tay rồi thì sẽ không chịu ngưng đâu”. Khương Phụng Tiên ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Nếu thầy muốn trừ khử Vu Vương thì đệ tử sẽ hỗ trợ ạ”. Bấy giờ, Ngô Bình mới hài lòng nói: “Tốt, ông hãy hẹn gặp Vu Vương đi, tôi sẽ đến gặp ông ta”. Khương Phụng Tiên chấn động: “Thầy muốn đích thân xử lý ông ta ạ?” Ngô Bình nói: “Ông chỉ cần hẹn ông ta thôi, còn lại cứ giao cho tôi”. Khương Phụng Tiên gật đầu: “Đệ tử biết rồi ạ”. Phong Tiên và Vu Vương cũng không quá thân thiết, thậm chí còn có mâu thuẫn với nhau. Nhưng lần này, Đường Lâu nổi lên đã động tới lợi ích của họ nên cả hai không hẹn mà cùng đối phó Đường Lâu. Khương Phụng Tiên gọi tới một tứ hợp viện của Thiên Kinh, có một người phụ nữ xinh đẹp nghe máy rồi hỏi: “Xin chào, ai vậy ạ?” Người biết số điện thoại này không nhiều, Phong Tiên là một trong số đó nên người phụ nữ mới lịch sự như vậy. Khương Phụng Tiên: “Tôi là Khương Phụng Tiên, tôi tìm vu Hoá Long”. Hoá Long chính là tên thật của Vu Vương. Biết là Khương Phụng Tiên, người phụ nữ biến sắc mặt rồi nói: “Ra là ông Khương, ông chờ một lát nhé”. Người phụ nữ bỏ điện thoại xuống bàn rồi chạy nhanh sang một phòng khác, có một người đàn ông mặc trường sam màu xám đang ngồi xếp bằng trên giường gỗ tu luyện. Người phụ nữ ngập ngừng rồi nói: “Bố nuôi, Phong Tiên gọi đến ạ”. Vu Hoá Long mở mắt ra, đôi mắt loé sáng: “Hả? Khương Phụng Tiên gọi đến ư? Bố cứ tưởng ông ta sẽ bình tĩnh hơn cơ”. Vu Hoá Long lập tức đứng dậy đi nghe điện thoại, sau đó cười nói: “Anh Khương, sao lại gọi cho tôi thế?” Khương Phụng Tiên cười lớn nói: “Hôm qua, tôi reo một quẻ, phát hiện chúng ta hợp tác thì cùng có lợi, đánh nhau thì cả hai cùng thiệt hại. Trước đó, người tôi cử đến Đường Lâu đã bị tóm rồi, suy đi nghĩ lại tôi muốn bàn với anh ít chuyện”. Vu Hoá Long là người cẩn trọng, nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên của ông ta là đây có phải là bẫy hay không? Ông ta trầm tư một lát rồi cười lớn nói: “Anh Khương, nếu anh muốn bàn chuyện thì cứ tới tìm tôi”. Khương Phụng Tiên nói: “Cùng tham gia còn có một cao nhân nữa, nếu đến chỗ anh thì tôi sợ người ta không đồng ý”. Vu Hoá Long nổi hứng: “Ai mà oai thế?”