Vu Hoá Long cười nói: “Anh Khương, anh định dùng điều kiện gì để mời người đó?” Khương Phụng Tiên: “Không giấu gì anh, người đó rất thích phụ nữ đẹp, mà phía anh thì không thiếu, tôi không tìm anh thì tìm ai đây?” Vu Hoá Long nói: “Anh bảo người đó là chỗ tôi nhiều người đẹp lắm, hoan nghênh đến chơi”. Khương Phụng Tiên nói: “Anh không đến thì thôi, nhưng đừng hối hận nhé”, dứt lời, Phong Tiên ngắt máy luôn. Vu Hoá Long cau mày, lẽ nào mình đa nghi quá rồi? Ông ta hỏi cô gái bên cạnh: “Con gọi cho người mình ở chỗ Khương Phụng Tiên xem tình hình thế nào”. “Vâng”, cô gái lập tức đi sang phòng khác. Năm phút sau, cô ấy trở lại rồi nói: “Bố nuôi, người mình bảo đúng là Khương Phụng Tiên đã tiếp một nhân vật rất lớn, hơn nữa còn rất kính trọng người đó”. Vu Hoá Long gật đầu: “Xem ra không có vấn đề gì, con gọi lại cho ông ta đi”. Khương Phụng Tiên lúc này đã gọi ngay cho Ngô Bình: “Thưa thầy, Vu Vương rất gian xảo nên khó bị lừa, nhất định ông ta sẽ bảo người mình cài cắm ở chỗ đệ tử nghe ngóng tình hình. Nhưng kẻ đó đã bị đệ tử mua chuộc rồi nên có thể mượn kẻ đó để lừa ôn ta”. Ngô Bình gật đầu: “Tốt!” Quả nhiên Khương Phụng Tiên vừa sắp xếp xong thì Vu Hoá Long lại gọi tới, ông ta cười nói: “Anh Khương, tôi cũng muốn gặp vị công tử đó, anh có thể nói chi tiết hơn không?” Khương Phụng Tiên: “Công tư có xuất thân từ gia tộc luyện đan, hơn nữa còn giỏi y thuật bà bói toán, gần như hoàn hảo không tì vết”. Khương Phụng Tiên ngạc nhiên: “Cái gì? Công tư là người của gia tộc luyện đan ư?” Khương Phụng Tiên: “Đúng, tôi chuẩn bị nhờ công tử luyện cho ít đan dược đây”. Vu Hoá Long sáng mắt lên: “Được, tôi sẽ đến ngay”. Khương Phụng Tiên bảo với Vu Hoá Long phải hỏi ý công tử đó đã, sau đó sẽ thông báo cho ông ta sau. xong xuôi, Ngô Bình hỏi: “Công tử gì đó mà ông nói là bịa ra à?” Khương Phụng Tiên nói: “Miễn sao dụ Vu Vương đến là được ạ”. Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay để tôi đóng giả công tử ấy cho”. Khương Phụng Tiên ngẩn ra: “Thưa thầy, nhưng sau đó thì sao ạ?” Ngô Bình nói cho Khương Phụng Tiên biết kế hoạch của mình, ông ta nghe xong thì kinh ngạc nói: “Thầy có thể luyện đan thật ạ?” Ngô Bình: “Tôi mới biết qua qua thôi, nhưng đủ để lừa Vu Vương rồi”. Khương Phụng Tiên cười lớn nói: “Quá tuyệt! Vậy thì chúng ta không đánh vẫn thắng rồi, Vu Hoá Long cứ chờ mà ăn đủ!” Đường Băng Vân nghe xong về kế hoạch của Ngô Bình thì thấy rất thú vị, nhưng cô ấy vẫn lo lắng nói: “Vu Vương giỏi lắm đấy, lại hiểu tà thuật, nhỡ mà bị ông ta phát hiện thì anh cứ liệu chừng”. Ngô Bình cười nói: “Ông ta không phát hiện được đâu, vì Lý công tử mà anh giả mạo sẽ cho ông ta thứ ông ta cần”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Mong là thế, nhưng anh vẫn phải cẩn thận, em sẽ cho vài người đi cùng”.