Hiện tại anh cũng muốn thử một lần, xem mình và Kiếm Vô Nhai đều cùng cảnh giới Hóa Thần, đến tột cùng là ai lợi hại hơn một chút. Bóng dáng Diệp Viễn lập tức khẽ cử động, anh đã ra khỏi biệt thự. Kiếm Vô Nhai cũng lập tức đuổi theo. Mọi người tất nhiên cũng cảm nhận được ý chí chiến đấu mãnh liệt từ trên người Kiếm Vô Nhai và Diệp Viễn. Đương nhiên bọn họ cũng muốn xem xem, hiện tại Kiếm Vô Nhai và Diệp Viễn đến tột cùng là ai mạnh hơn ai. Ngay lập tức, cả đám vội vàng đi ra bên ngoài biệt thự. Mà giờ khắc này, bóng dáng hai người Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai đã phóng lên không trung. Hai người đứng lơ lửng trên không trung, điều chỉnh toàn thân đến trạng thái tốt nhất. Diệp Viễn mở miệng nói trước: "Đến đi!" Kiếm Vô Nhai cũng không do dự chút nào, trong tay khẽ động, một thanh trường kiếm cổ xưa liền xuất hiện trong tay anh ta. Mà Diệp Viễn lại không sử dụng bất kỳ vũ khí gì, bởi vì với linh thể Thiên Địa, vũ khí mạnh mẽ nhất chính là sức mạnh của bản thân. Lúc này, chỉ thấy trường kiếm trong tay Kiếm Vô Nhai bình thản vung về phía trước, một luồng kiếm khí bình thường qué ngang bay về phía trước. Nhìn thấy luồng kiếm khí kia bay đến với tốc độ cao, Diệp Viễn cũng không có chút chủ quan nào, bởi vì anh biết rõ, một kiếm này nhìn như bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng trong đó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng khó mà diễn tả được. Đồng thời, Diệp Viễn còn nhìn thấy rõ ràng, một kiếm này mặc vô cùng dù bình thản, thoạt nhìn thì không có sức lực gì, nhưng thật ra, những nơi mà luồng kiếm khí này đi qua, không gian bị rạch ra, chỉ là những mảnh không gian vỡ vụn đó lại bị kiếm ý kính khủng ẩn giấu bên trong trực tiếp san bằng. Thôi Nhai Tử và mấy cường giả từ vùng đất Hư Vô ở dưới xem hai người chiến đấu, khi nhìn thấy một kiếm này, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ cực kỳ khiếp sợ. "Thật đúng là kiếm khí khủng khiếp!" "Nếu là mình đối diện với luồng kiếm khí này, nếu không phát hiện ra điều ẩn giấu trong đó, chỉ sợ sẽ phải bị một kiếm này đánh cho trọng thương!", Thôi Nhai Tử im lặng suy nghĩ trong lòng. Mắt thấy luồng kiếm khí kia quét ngang mà đến, lúc này, Diệp Viễn đột nhiên nắm tay thành quyền, trên nắm tay lưu quang ba màu lóe sáng. Khoảnh khắc tiếp theo, một quyền của Diệp Viễn đột nhiên đánh về phía luồng kiếm khí kia. "Keng!", một tiếng vang nhỏ. Luồng kiếm khí kinh khủng kia trong nháy mắt bị một quyền của Diệp Viễn đánh tan, mà cơ thể anh cũng phải lùi về sau một bước nhỏ. Nhìn thấy Diệp Viễn dùng một quyền đánh tan luồng kiếm khí của Kiếm Vô Nhai, Thôi Nhai Tử không khỏi giật giật khóe miệng. "Móa nó, thằng nhóc thúi này thật sự đủ biến thái, nửa năm không gặp, thực lực đã tăng tới loại cảnh giới này!" "Sức mạnh của cơ thể này, chỉ sợ đã có thể so sánh với linh thể Thiên Địa!" Lúc đầu, ông ta cho rằng thực lực của mình tăng lên, sẽ có thể áp chế tiểu hồ ly Diệp Viễn như trước, thế thì sau này ông ta có thể đòi Diệp Viễn nhiều rượu hơn để uống. Ông ta thật sự không ngờ thực lực của Diệp Viễn cũng tăng lên. Đồng thời còn có vẻ đã vượt qua ông ta. Chuyện này khiến Thôi Nhai Tử vô cùng phiền muộn, giấc mơ rượu ngon của ông ta hình như lại phải tiếp tục hoãn lại rồi. Nhưng rất nhanh sau đó, Thôi Nhai Tử liền phát hiện điều bình thường. "Ơ, không đúng, từ lúc nào mà thằng nhóc này cũng thành linh thể Thiên Địa, chuyện này sao có thể?" Ngay khi Thôi Nhai Tử bị kinh ngạc đến ngây người đứng nguyên tại chỗ, giọng của Kiếm Vô Nhai cũng truyền ra. "Tôi thua rồi!" Kiếm Vô Nhai biết rõ, vừa rồi anh ta đã đánh ra chiêu kiếm mạnh nhất, nhưng nó lại bị một quyền của Diệp Viễn đánh tan.
Mặc dù cơ thể Diệp Viễn cũng có lùi về sau một bước nhỏ, nhưng anh ta vẫn biết là mình đã thua rồi.