"Nửa chiêu mà thôi! Không thể nói lên điều gì!" Diệp Viễn trả lời. Thật ra Diệp Viễn cũng rung động trước một kiếm vừa rồi của Kiếm Vô Nhai, nếu Nguyên Anh của anh không thay đổi thì thể chất cũng không khác gì. Với thể chất và thực lực trước kia, khi đối đầu với Kiếm Vô Nhai, anh rất khó để thắng được anh ta. Kiếm Vô Nhai không nói thêm cái gì nữa, bóng người khẽ động, từ trên không trung nhảy xuống, đáp xuống mặt đất. Diệp Viễn cũng theo sát đằng sau, nhảy xuống không trung. Chỉ là, anh vừa mới nhảy xuống không trung, Thôi Nhai Tử hung hăng đập một chưởng về phía anh. Có điều, vào thời điểm ông ta chỉ còn cách Diệp Viễn khoảng một mét, một chưởng sắc bén đó cũng mất đi tất cả uy lực chỉ trong nháy mắt, linh khí Thiên Địa trong cơ thể không còn nghe theo sự chỉ huy của ông ta. Trong nháy mắt, ông ta giống như chuột thấy mèo, cả người lập tức xìu xuống. Thôi Nhai Tử đột nhiên ra tay với Diệp Viễn, chuyện này khiến cho tất cả mọi người sững sờ, lại thấy Thôi Nhai Tử chỉ còn cách Diệp Viễn một mét lại đột nhiên ỉu xìu xuống, bọn họ cảm thấy bối rối. Lúc này, giọng nói của Thôi Nhai Tử truyền đến. "Cậu, cái đồ tiểu hồ ly nhà cậu, thế mà thật sự trở thành linh thể Thiên Địa!" Vừa rồi, ông ta cố ý tấn công Diệp Viễn là vì muốn thử xem rốt cuộc anh có thật sự trở thành linh thể Thiên Địa hay không. Qua lần thử nghiệm này, ông ta đã xác định được Diệp Viễn thật sự trở thành linh thể Thiên Địa. "Haha, không có cách nào, vận may của tôi quá tốt ấy mà!", Diệp Viễn rất là khoe khoang trả lời Thôi Nhai Tử. "Diệp Viễn? Linh thể Thiên Địa là cái gì vậy?" Lúc này, đám người Lâm Vãn Tình vô cùng tò mò hỏi Diệp Viễn. Diệp Viễn bây giờ mới giải thích kỹ càng cho mọi người linh thể Thiên Địa là gì một phen. Sau khi mọi người biết linh thể Thiên Địa là thể chất tu luyện lợi hại nhất đều vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên, càng thêm khiếp sợ vẫn là người có linh thể Thiên Địa muốn sống sót thì cần phải đối mặt với lôi kiếp diệt thế kinh khủng. Sau đó, Diệp Viễn lại giải thích một chút, những chuyện anh gặp phải sau khi rơi xuống vực sâu. Nghe Diệp Viễn giải thích, Thôi Nhai Tử rốt cục cũng phản ứng lại. "Thì ra là thế! Tôi cứ thắc mắc sao hai tháng trước lại xuất hiện lôi kiếp kinh khủng như vậy cơ chứ, thì ra là bởi vì thằng nhóc nhà cậu trở thành linh thể Thiên Địa, thế nên mới dẫn tới lôi kiếp diệt thế đó!" "A, ông trời thật là không công bằng, cho tôi có linh thể Địa, tại sao còn phải cho tên tiểu hồ ly có linh thể Thiên Địa!" "Lại còn để tôi gặp được tên tiểu hồ ly này!" Trong khi Thôi Nhai Tử còn đang cảm thán ông trời bất công, Niếp Niếp không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Thôi Nhai Tử. "Lão già thối tha, ông dám nói sư phụ tôi là tiểu hồ ly, xem một cú đánh đấy!" Nói, Niếp Niếp nhảy người lên, một cước liền đá vào mông đít Thôi Nhai Tử. "A!" Thôi Nhai Tử hét thảm một tiếng, che mông bắt đầu chạy trốn. Cái miệng ông ta vẫn còn gào thét: "Thiên đạo bất công, thế mà tôi quên mất con nhóc này!" "Lão già thối tha, ông còn dám nói!" Niếp Niếp tức giận đuổi kịp Thôi Nhai Tử, lại đá một cái vào mông Thôi Nhai Tử. Nhìn thấy hai người một già một trẻ đùa giỡn đuổi nhau trong sân, mọi người đều nở một nụ cười ngầm hiểu.