Lúc này, Diệp Viễn vừa mới vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo xong bước ra.
“Con mẹ nó mày là ai mà lại dám giết em trai tao”.
Người phụ nữ béo điên cuồng gào thét, ánh mắt đó như có thể giết chết một người, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
“Bốp!”
La Hạo Vũ trực tiếp cho người phụ nữ béo kia một đá.
“Láo toét, dám nói chuyện với chủ nhân tao như thế hả!”
“La Hạo Vũ, con mẹ mày đụng tới tao thử xem!”
Nếu như ánh mắt có thể giết người, e là La Hạo Vũ đã chết hơn trăm ngàn lần rồi.
“Bốp!”
La Hạo Vũ lại cho người phụ nữ béo kia một cái tát nữa.
Người phụ nữ béo muốn há miệng, nhưng La Hạo Vũ không cho cô ta cơ hội đó.
Bàn tay kia liều mạng đánh vào mặt người phụ nữ kia.
Sau mấy bạt tai, người phụ nữ béo kia cũng sợ.
Lúc này, tay Diệp Viễn khẽ vung lên, La Hạo Vũ dừng tay lại.
Anh ta cũng đã đánh đến đau cả tay rồi.
Lúc này, Diệp Viễn mới ngồi xuống đối diện người phụ nữ béo, lạnh lùng thốt lên: “Biết lý do tôi giết em trai cô là gì không? Biết tại sao tôi phải bắt các người đến đây không?”
“Bởi vì hôm nay em trai cô đã dẫn người tổn thương em trai của bạn tôi, biết bọn họ chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn có thương tật trong người, thế mà em trai cô vẫn nhét ma túy vào người đứa nhỏ, thiếu điều đánh chết thằng bé!”
“Nhưng mà cô yên tâm, khi em trai cô chết cũng đã nhận đủ mọi tra tấn, biết cái gọi là cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp trăm lần”.
“Cho một ví dụ nhé, chẳng hạn như tôi dùng nắm đấm cho em trai cô một quyền, thì em trai cô sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang ập xuống người mình”.
“Có biết em trai cô đã chết thế nào không? Chính là bị tôi đánh gãy từng khúc xương một, vì quá đau đớn, cả người mất máu và khô cạn cả mồ hôi nên mất nước mà chết”.
Khi nói những lời đó, Diệp Viễn như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường không đáng nhắc tới.
Nhưng người xung quanh nghe vào tai lại run hết cả da đầu, lòng chấn động dữ dội.
“Thấy tôi tàn nhẫn quá hả, ha ha, tôi cảm thấy mình còn quá nhân từ so với hành vi của em trai cô”.
“Tôi biết, em trai cô là kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh như thế chắc cũng do một tay người chị như cô dạy đúng chứ”.
“Người xưa có câu, sinh con không dạy là lỗi của cha, em trai cô phạm lỗi, thì người làm chị như cô phải gánh vác trách nhiệm!”
“Thế nên, cô cũng phải trả giá cho sai lầm của mình”. Nói xong, Diệp Viễn vung tay lên, vô số ngân châm bỗng chốc ghim vào người cô gái mập và những người phía sau. Mấy người họ bỗng chốc trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều, luồng không khí di chuyển va chạm vào người cũng khiến họ đau như bị đấm một cái vậy. Nhất thời, mọi người bắt đầu điên cuồng kêu la thảm thiết. Mà cảnh tượng đó khiến La Hạo Vũ và những người bên cạnh anh ta đều sợ đến mức hai chân mềm nhũn.