Thần Y tu tiên

chương 260 “chào anh diệp!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Viễn đều trở nên vô cùng hoảng sợ.

Đó là thủ đoạn gì thế không biết, lại có thể khiến cơn đau của người khác bị phóng đại lên đến hàng trăm lần.

Đúng là mở mang tầm mắt, tuy bọn họ chưa từng nghe nói về thủ đoạn này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ và tiếng la hét của cô gái béo cùng đám người kia…

Bọn họ biết, đó là sự thật.

“Băm mấy người đó ra, đút cho cá ăn cho tôi!”

Diệp Viễn biết rất rõ, với tính cách của đám người này, không biết họ đã hại bao nhiêu người rồi.

Băm ra cho cá ăn vẫn còn tốt với bọn họ lắm.

“Rõ!”

Mấy người La Hạo Vũ không dám chậm trễ một chút nào, vội vàng kéo mấy người kia ra khỏi văn phòng.

Mà khi bọn họ kéo đám người kia đi, thì cả nhóm phụ nữ béo đó lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Khoảng mười phút sau, nhóm La Hạo Vũ trở lại cùng vẻ mặt hoảng sợ.

“Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, khu khai thác này của mấy người là do La Hạo Vũ dẫn đầu”.

“Nhưng cũng phải ghi nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi, các người không được làm gì phạm pháp, hoặc rối loạn kỷ luật, tất cả sản nghiệp đều phải làm thật ngay thẳng cho tôi”.

“Mặt khác, ai dám ức hiếp dân thường hoặc làm chuyện gì đó khiến tôi không vừa mắt, thì kết cục sẽ giống với những người đã ra đi ngày hôm nay”.

Thật ra, lúc nãy Diệp Viễn cố tình tra tấn nhóm cô gái béo kia là để cảnh cáo đám La Hạo Vũ.

“Rõ!”

Mấy người kia đều kính sợ gật đầu.

“Ngoài ra, lập tức chuẩn bị một phần quà lớn mang đến bệnh viện để bồi thường cho những tổn thất do Vương Tử Dương gây ra, bồi thường gấp trăm lần!”

“Rõ!”

Sau khi để lại số điện thoại cùng với cái tên Diệp Diệt Tiêu, Diệp Viễn đã rời khỏi câu lạc bộ Thịnh Đường.

Ra khỏi câu lạc bộ, Diệp Viễn chạy tới bệnh viện trước.

……

Sau khi vào bệnh viện thì nhìn thấy một nhóm lãnh đạo dẫn đầu là viện trưởng Vương Đông Lâm đang ở trong phòng bệnh của Phùng Hạo.

“Tình hình thế nào rồi?”

Diệp Viễn tiến lên hỏi.

“Chào anh Diệp!” Nhóm Vương Đông Lâm thấy Diệp Viễn đến bèn cung kính chào hỏi anh. “Anh Diệp, chúng tôi đã rửa ruột cho bệnh nhân, hoàn toàn không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng hai chân này thì chúng tôi cũng bất lực, e là sau này không thể đứng được nữa!” Vương Đông Lâm nói tới đó thì nước mắt của mẹ Phùng bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu đã rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio